[Xuyên Nhanh, Hệ Thống] Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!

Chương 82: Mẫu nghi thiên hạ (9)



Cảnh Ngự vội vã tách thanh kiếm ra khỏi tay người nọ, nhanh chóng nâng tay hắn lên để xem xét.


Nam nhân giường như có ý thức, nhanh chóng rụt tay về, cả toàn thân tỏa ra một luồng sát khí cực mạnh. Cho dù không thể thấy được mặt của hắn, Cảnh Ngự cũng đoán được, người này tám chín phần cũng mang lòng hận thù cực mạnh.


"Cút!" Quả nhiên hắn vươn tay đẩy Cảnh Ngự ngã ra đằng sau, có lẽ cảm nhận được cái gì, hắn ngẩng đầu lên, con mắt hẹp dài liếc Cảnh Ngự.


Một tiểu cô nương?


Cảnh Ngự bị đẩy xong, quả thực muốn đứng lên cũng đứng không được, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Dưới ánh sáng xanh của viên tinh cầu dưới đất, cô cùng với nam nhân đối mắt với nhau.


Nam nhân có một loại ưu nhã lười biếng, đôi mắt phượng hẹp dài, bên mắt trái có một nốt ruồi nhỏ. Trên trán mồ hôi tuôn khá nhiều, có lẽ do vừa nãy động chạm đến vết thương.


Cảm thấy nam nhân đang quan sát mình, Cảnh Ngự mới lên tiếng đánh vỡ trầm mặc: "Ta chỉ muốn coi ngươi một chút, ngươi đẩy ta làm gì?"


Nam nhân không biết nghĩ tới cái gì, lết sát vào vách tường, không biết đang làm cái gì, mồ hôi lại tuôn ra nhiều hơn, sau đó lại cực kỳ tức giận, gào lên một tiếng.


Gào xong xuôi, nam nhân lại như kiệt sức, ngất đi.


Cảnh Ngự: "..."


Ôi! Cái loại thao tác gì?


Trời về đông, tuyết rơi càng dày, dù cho vực ranh này có bị tán cây che khuất, nhưng không khí cũng vô cùng lạnh.


Cảnh Ngự sau khi tống hết đan dược vào mồm, cuối cùng cũng có thể đứng dậy.


Cô cũng tính rời đi lắm đấy, không biết sao lại quay trở về thăm dò mạch tượng của người nọ.


Cảnh Ngự bỗng dưng ngẩn ra một chút.


Nam nhân này, chân đều đã bị phế rồi!


Còn là cái kiểu, vĩnh viễn không thể đứng dậy được ấy.


Nhìn bàn tay của hắn tam khớp xương linh hoạt, có vẻ là một người giỏi võ công.


Hủy đi đôi chân của hắn, không nghi ngờ gì chính là giết chết hắn!!!


Cảnh Ngự thở dài, nhẹ nhàng tách miệng hắn ra, cho hắn một viên đan dược.


Nhưng vấn đề là... nước?


Cảnh Ngự đứng dậy, dùng Băng Phách chặt lấy một chiếc lá cây to, dùng khăn tay lau sạch, xong xuôi liền đem một ít tuyết đựng trên lá, dùng áo choàng bọc nó vào thân mình.


Cô không hề biết rằng, nam nhân đã sớm tỉnh, nheo mắt nhìn từng hành động của cô.


Thấy cô cử động, hắn liền nắm chặt mắt lại, như muốn chờ xem cô muốn làm gì.


Bởi có chạy cũng bất lực, cô còn có kiếm!


Chờ nước tuyết đã tan ra hết, Cảnh Ngự mới đi đến bên nam nhân nọ, bàn tay nhỏ nhắn lạnh ngắt nâng cầm hắn, từng chút từng chút đưa nước vào trong.


Cảnh Ngự vốn tính bỏ mặc hắn, nhưng cô phát hiện ra cô không thể làm như thế.


Bản năng sao?


Hay là...


Bóng dáng trong ký ức hiện ra, một người cầm tay cô, chỉ cho cô viết một chữ "ĐỨC".


Cô thở dài. Giúp thì giúp cho chót vậy!


Cảnh Ngự đỡ nam nhân nằm xuống, linh hoạt cởi y phục hắn ra, nam nhân không biết làm sao tùy cô điểu khiển, có điều, thân thể khẽ run run, có lẽ vì quá lạnh.


Vừa mới tháo được chiếc áo bào, Cảnh Ngự vội vã ấn quần áo trở lại cho hắn, xong rồi lại chạy đi mất.


Nam nhân mở mắt ra, nếu lúc này Cảnh Ngự ở đây, đoán chừng phát hiện nam nhân lạnh lùng ấy, vành tai lại có chút phiếm hồng, khuôn mặt quẫn bách.


Khi Cảnh Ngự chạy chở về, trên vai đã vác một bao củi to, cũng may ở đây là một hang núi nhỏ, tuyết vào không được, Cảnh Ngự liền nhẹ nhàng đặt bao củi xuống.


Khó thể tưởng tượng được, một bao củi to như vậy mà tiểu cô nương kia có thể vác được.


Cảnh Ngự xếp củi xung quanh tạo thành một đống nhỏ, dựa vào ký ức của nguyên chủ, nhanh chóng tạo ra một ngọn lửa.


Có ngọn lửa bùng lên, hang động liền ấm áp hẳn ra.


Làm xong mọi thứ, Cảnh Ngự quay trở về bên nam nhân kia nhìn hắn một chút, sau đó chắp tay nói: "Đắc tội!"


Mày nam nhân khẽ nhướn.


Đáng tiếc Cảnh Ngự không nhìn thấy.


Cô tiếp tục gỡ y phục hắn ra, thân thể cao lớn của nam nhân bỗng chốc bị lột sạch bách.


Nam nhân có lẽ quá xấu hổ, đâm lao theo lao, nhất quyết không mở mắt ra.


Cảnh Ngự nhìn lướt qua cũng coi như không thấy gì, dùng ánh mắt nhìn con trai để nhìn hắn.


Chỉ có điều tháo lớp vớ cùng giày ra, dưới hai gót chân đều là vết cứa sâu hoắm cực kỳ đáng sợ.


Bảo sao đau đến mức ngất đi.


"Cũng chẳng biết ai ra tay tàn độc với ngươi như vậy. Tiếc cho một đôi chân đẹp thế này..." Cảnh Ngự lẩm bẩm một mình, lấy khăn tay chấm một xíu nước lau đi phần máu đã đông lại, một hồi lấy ra một lọ thuốc cầm máu, rắc lên gót chân của hắn.


"Hài tử đáng thương..."


Cảnh Ngự dùng kiếm cắt từ áo trong ra hai mảnh vải, nhẹ nhàng bọc lại cho hắn, xong xuôi cởi áo choàng lông dài của mình, đắp thân dưới của hắn lại.


Xong xuôi, cô nhìn đến miệng vết thương ở tay phải.


Quả nhiên cũng là hai vết cắt sâu.


Cảnh Ngự thở phào. Hồi nãy còn sức đẩy cô nghĩa là còn cứu được.


Cô tiếp tục rửa vết thương, rắc một ít thuốc bột, sau đó không biết nghĩ cái gì, dùng hai ba viên đan dược giã nát, đắp lên vết thương, sau đó băng bó lại, bàn tay bị Băng Phách cứa không không bỏ qua.


Cảnh Ngự làm như thế với bên tay trái, làm xong rồi, sau đó mệt đến nỗi muốn nằm chết dí ở dưới đất luôn!