Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 25: 25





Ánh mắt Vinh Huy và Vân Ngọc chạm nhau.

Trong khoảnh khắc thời gian như lắng đọng.

Vinh Huy là người phản ứng lại đầu tiên, tim y như ngừng đập và y pải chuyển dời sự chú ý sang một trong số fan nữ của mình để tránh chạm phải ánh mắt của Vân Ngọc.
Vân Ngọc bừng tỉnh và ngay lập tức cúi đầu, tiếp tục bữa sáng vô vị khó nuốt của mình.
[Rõ ràng là có rất nhiều fan nữ fan nam của anh ta ở đây, sao anh ta lại đi nhìn chằm chằm vào tao cơ chứ? Đấy là lý do cho sự tăng bất ngờ của Fatemeter và Breakmeter đấy à?]
[Pupa: Có lẽ anh ta cảm thấy có lỗi và muốn bảo vệ cậu khỏi những thứ nguy hiểm? Cậu nhìn giống như một người rất dễ bị bắt nạt.]
[Đừng có mà bịa đặt, anh ta là một thằng nhóc kiêu ngạo! Tao không muốn có bất cứ điều gì để đối phó với anh ta đâu, tao chỉ tập trung vào việc tăng Breakmeter thông qua Tuấn Trạch.
Vân Ngọc hoàn toàn thờ ơ với Vinh Huy.

Trong thế giới này, họ sống ở hai thế giới khác nhau.( như hai đường thẳng song song không có điểm giao chung).

Vinh Huy được bao quanh bởi những người ngưỡng mộ y, mà cậu chỉ được bao quanh bởi thứ hệ thống ảo gần như là vô dụng.
Lớp học bắt đầu và mọi thứ diễn ra như thường lệ, Vân Ngọc kết thúc lớp học và quay trở lại ký túc xá vào buổi tối.

Hôm nay cậu có quá nhiều bài tập để làm.

Vinh Huy vẫn còn chưa trở lại, nhưng Vân Ngọc cũng chẳng quan tâm chuyện đó lắm.
“Bây giờ, hệ thống, nói cho tao biết mối quan hệ của Tuấn Trạch và Vinh Huy đã phá hủy thế giới này như thế nào.”
“Tuấn Trạch là người thừa kế của tổ chức xã hội đen máu mặt trong thành phố này.

Khi anh ta hẹn hò với Vinh Huy, mối quan hệ của họ đã trải qua rất nhiều biến cố thăng trầm.

Trên thực tế, họ đã phải đấu tranh rất nhiều.

Vinh Huy không phải là một người ngây thơ đơn giản, anh ta cũng có bối cảnh từ một tổ chức xã hội đen bí ẩn, và cuối cùng.

Tuấn Trạch và Vinh Huy cay đắng trở thành kẻ địch đối đầu nhau và phải tự dùng quyền lực của mình để đánh gϊếŧ lẫn nhau.

Họ đã gây nên một trận chiến đáng sợ và kéo dài giữa các băng đảng xã hội đen bên trong thành phố này.


Và trận chiến đã hoàn toàn phá hủy nhịp sống thanh bình vốn có của thành phố, phá hủy toàn bộ.”
“Vậy nên, tình yêu của họ lại trở thành nguyên nhân gây nên cuộc chiến đẫm máu giữa các băng đảng xã hội đen?”
“Đúng vậy, họ không phải là một sự kết hợp đúng đắn.”
“Tao hiểu rồi.” Vân Ngọc thở dài “Tao không thích cả hai người họ, nhưng ít nhất, Tuấn Trạch không xúc phạm tao như thể anh ta có ác cảm với tao từ rất lâu rồi.”
“Cậu sẽ phớt lò Vinh Huy mãi sao?” Pupa hỏi “Thế giới này không hề giống như thế giới trước, nơi mà cậu có thể bỏ qua Thánh nữ.

Vinh Huy cũng là chủ nhân của thế giới này, anh ta rất quan trọng trong việc tăng Breakmeter.”
“Chả có vấn đề gì! Miễn là tao có thể xác nhận rằng Tuấn Trạch đã tách khỏi Vinh Huy, thì Breakmeter tự nhiên sẽ đầy một cách dễ dàng.”
Pupa biến về trong suốt khi nó cảm nhận được Vinh Huy đã trở lại ký túc xá.

Vân Ngọc đang ăn bữa tối, một bát mỳ ăn liền.
Vinh Huy trở về từ hoạt động câu lạc bộ với một chiếc túi đầy đồ ăn tự làm bởi fan của y như thường lệ.

Y cố gắng từ chối chúng, nhưng những người hâm mộ sẽ nói là họ đã vất vả tự làm để Vinh Huy có thể ăn uống một cách lành mạnh.
Khi y quay lại căn phòng, Vân Ngọc đang cúi đầu chiến đấu với bát mì ăn liền.

Họ trao đổi ánh nhìn và Vân Ngọc lại tiếp tục cặm cụi ăn tiếp.

Mặc dù Vinh Huy biết Vân Ngọc phớt lờ mình,y cũng cảm thấy tội lỗi, bởi vì y trở về với một chiếc túi đầy đồ ăn như thế trong khi Vân Ngọc chỉ có thể ăn mì để cầm cự qua ngày.
Để thoát khỏi cảm giác tội lỗi, Vinh Huy lấy ra một hộp thức ăn và đưa cho Vân Ngọc “Đây là thức ăn fan của tôi làm, tôi không ăn chúng, cậu có thể lấy nó.”
Vân Ngọc dừng ăn mỳ, mùi hương thơm ngon quyến rũ tỏa ra từ chiếc hộp đồ ăn khiến cậu thèm thuồng, nhưng trong mắt Vân Ngọc đó hoàn toàn là một sự sỉ nhục.

Vinh Huy được nhận thức ăn tự làm bởi fan, nhưng y lại đưa cho một người khác.
Vân Ngọc là một diễn viên trẻ và chưa có tên tuổi trong thế giới thật.

Cậu chỉ có một lượng fan nho nhỏ, và cậu thực sự biết ơn những người hâm mộ đó.

Vinh Huy đã gần như hoàn toàn nổi tiếng, nhưng y lại coi những người hâm mộ của mình như những kẻ gây phiền phức và không thèm trân trọng những hộp đồ ăn được tặng.
Vân Ngọc muốn mắng cho Vinh Huy một trận, nhưng thứ hệ thống ngu ngốc luôn liên tục nhắc nhở cậu không được OOC không thì họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Vân Ngọc cố gắng kiềm chế bản thân trước khi nói “Đó là phần đồ ăn do chính tay người hâm hộ anh nấu, cô ấy chắc hẳn đã rất mong chờ anh thưởng thức nó.”
“Tôi không thể ăn mọi thứ được.”
“Vậy thì làm ơn tặng nó cho những ai thực sự cần.”

“Cậu chỉ ăn mì ăn liền để xong bữa tối.

Cậu cũng rất nghèo.

nên cậu xứng đáng được nhận chỗ đồ ăn này mà.” Vinh Huy cố gắng làm mềm giọng nhất có thể để thuyết phục Vân Ngọc chấp nhận hộp thức ăn.

Nhưng cái ngữ điệu chết tiệt này không hiểu sao càng khiến cơn giận của Vân Ngọc bùng lên dữ dội hơn.
“Tôi có thể gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, nhưng tôi không nghèo đến nỗi phải cầu xin và ăn thức ăn mà người hâm mộ anh tặng anh.” Vân Ngọc đặt bát mỳ xuống bàn một tiếng “cạch”, đứng dậy khỏi chiếc ghế và lướt ngang qua Vinh Huy để về phòng.

Vân Ngọc cố gắng lắm mới không tát bốp vào khuôn mặt kiêu ngạo đó.

“Vinh Huy, vì anh nói tôi là một kẻ thật chướng mắt, tôi sẽ đề nghị với quản lý ký túc xá về việc chuyển sang một phòng khác.”
Vân Ngọc rời khỏi căn phòng.

Vinh Huy vẫn còn choáng váng ngây ngốc tại chỗ, bởi vì y vừa mới chợt nhận ra rằng mình lại sỉ nhục Vân Ngọc lần nữa.

Y gọi cậu là kẻ nghèo hèn và đưa hộp đồ ăn như thể làm từ thiện.
Vinh Huy không hề cố ý sỉ nhục Vân Ngọc như thế.

Y thực sự chỉ cố gắng để trở nên tốt hơn.

Khi y nghe thấy rằng Vân Ngọc muốn rời đi và chuyển sang phòng khác, trong lòng Vinh Huy bồn chồn một cách khó hiểu.

Vì, thứ nhất, y đã quen với việc bung xõa trước mặt người bạn cùng phòng này, và thứ hai, y lo lắng rằng Vân Ngọc sẽ bị bạn cùng phòng mới bắt nạt.
Vinh Huy cảm thấy điều đó thật là kỳ quái.

Có rất nhiều cô gái chàng trai vây quanh y, cố gắng làm vừa lòng y.

Y chỉ cần nở một nụ cười và họ sẽ chết chìm trong niềm phấn khích.

Tuy nhiên, khi y muốn làm hài lòng ai đó, điều đó lại chỉ khiến người đó tức giận hơn.

Vinh Huy biết rằng Vân Ngọc đang tức giận, mặc dù cậu chẳng nói ra điều đó.

Ai sẽ không tức giận khi bị sỉ nhục và rồi bị gọi là kẻ nghèo cơ chứ? Đó hoàn toàn là hành động coi thường đối với Vân Ngọc.
“Ah, Dương Vinh Huy, mày thực sự rất tệ trong chuyện này.” lần đầu tiên, Vinh Huy nhận ra rằng y cũng tệ một vài thứ.

Y quá tệ để có thể diễn đạt đúng ý nghĩ của mình.
[Pupa: Ding! Fatemeter của Dương Vinh Huy tăng lên 15%]
[Không quan tâm!]
Vân Ngọc dậm chân xuống đất khi cậu đang đi dạo xung quanh để hít thở không khí trong lành.

Cậu muốn búng tay quay ngược thời gian và cho Vinh Huy một cái tát trong căn phòng đó.

Vì kẻ thối tha đó đã liên tục làm nhục cậu.
[Ngày mai tao sẽ chuyển phòng.

Tao ghét thằng cha đó lắm rồi!]
[Pupa:...! Cậu có nhận ra rằng nhiệm vụ sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu cậu làm điều đó? Lý do tại sao Tuấn Trạch làm phiền cậu vì cậu là bạn cùng phòng của Vinh Huy!]
[...]
Thôi được rồi, Vân Ngọc không có nghĩ xa như thế.

Cậu chỉ quá bực mình với Vinh Huy đến nỗi không thể đưa ra suy nghĩ thấu đáo.

Nhưng cậu không muốn thu lại lời nói của mình, cậu cũng có tự tôn chứ bộ.
[T-Tao mặc kệ… Tao sẽ tự tìm cách khác! Tao không thay đổi suy nghĩ của mình đâu, trừ khi thằng cha đó cầu xin tao ở lại.] (GinGin: sao tập này bé cưng nhà tui làm mình làm mẩy vậy chờiii)
[Pupa: Cậu đang nói về những điều không thể đấy.]
Vân Ngọc mặc kệ lời khuyên của Pupa, cậu trở về phòng của mình với sự tức giận không hề giảm bớt và lòng tự tôn trong lòng.

Cậu thấy Vinh Huy đang bận học, còn cậu thì chả có tâm trạng gì để học cả.

Cậu thả mình vào chiếc giường và chìm sâu vào giấc ngủ không lâu sau đó.
Vinh Huy nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Vì là bạn cùng phòng của Vân Ngọc đã được một năm, Vinh Huy luôn biết rằng Vân Ngọc chưa bao giờ có điều kiện tài chính tốt, nhưng điều đó dần tệ hơn nữa khi họ vào năm hai, bởi vì nhà trường đã gần như cắt giảm tiền học bổng của cậu.
Trước đó y chẳng bao giờ quan tâm tới Vân Ngọc, bởi vì y cảm thấy rằng đó là lỗi của Vân Ngọc khi không cố gắng giữ vững xếp hạng.

Nhưng khi y nghĩ lại điều đó lần nữa, Vân Ngọc vẫn luôn cố gắng học hành chăm chỉ mỗi ngày.

Vân Ngọc có thể không phải một thần đồng, như Vinh Huy người có tài năng thiên bẩm, Vân Ngọc vẫn luôn học hành chăm chỉ bù lại để duy trì xếp hạng.


Vân Ngọc luôn cố hết sức, nhưng Vinh Huy lại sỉ nhục cậu như một thứ rác rưởi.
Khi Vinh Huy càng nghĩ nhiều về điều đó, y càng cảm thấy tội lỗi dâng trào.

Y đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, tiến lại gần giường ngủ của Vân Ngọc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy gò của cậu.

Y mải mê quan sát các đặc điểm của Vân Ngọc.

Khuôn mặt cậu hiện rõ vẻ mệt mỏi và kiệt sức, có lẽ là do học quá nhiều và suy dinh dưỡng.
Tuy nhiên, dù mỏi mệt bao phủ nhưng cũng không thể xóa nhòa đi ưu điểm trên khuôn mặt cậu.

Cậu có một khuôn mặt nhỏ, hàng mi dài và đôi môi dễ thương chúm chím khi cậu ngủ.

Vinh Huy nuốt nước bọt.(GinGin: chuẩn bị lại có một ông đổ cái rầm nè).
Quả thật, Vinh Huy không có cảm giác gì với xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ, cả trai lẫn gái.

Y tập trung toàn bộ cuộc sống của mình để trở thành người đứng đầu.

Nhưng khi y nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần ngây ngô của Vân Ngọc, kết hợp với thái độ chăm chỉ cầu tiến của cậu, trái tim Vinh Huy lỗi mất một nhịp.
Sau đó, Vinh Huy nhìn thấy vết bầm tím tương tự trên gáy Vân Ngọc.

Gáy của cậu có lẽ đã bị cái gì đó đập trúng.

Tưởng tượng Vân Ngọc bị ai đó bắt nạt lại khiến Vinh Huy tức giận.

Cảm giác đó cứ lớn dần lớn dần trong tim y.
Y muốn bảo vệ Vân Ngọc.
------
Vân Ngọc thức dậy lúc sáu giờ sáng như thường lệ, cậu quay sang kiểm tra giường Vinh Huy đầu tiên.

Cậu đoán rằng anh ta đã rời khỏi phòng và làm công việc thường nhật.

Nhưng cậu lại thấy Vinh Huy đang ngồi trên giường, chăm chú nhìn cậu.
Khi thấy Vân Ngọc mở mắt, Vinh Huy nói ra lời thoại mà y đã chuẩn bị cả đêm với giọng điệu vụng về, cứng nhắc như robot:
“Vân Ngọc, tôi xin lỗi vì những gì tôi đã làm ngay hôm qua.

Làm ơn, đừng chuyển phòng..”.


— QUẢNG CÁO —