Xuyên Nhanh: Hôm Nay Tôi Cũng Muốn Thành Công Đi Hết Cốt Chuyện

Chương 6: Hôm nay tôi vẫn chỉ nghĩ làm một hoàng hậu độc ác (6)



"Tinh! Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh! Ngăn cản thế giới sụp đổ." Âm thanh máy móc của hệ thống chưa bao giờ làm nàng kinh hoảng đến thế.

Bước chân Amber lảo đảo, cô có chút muốn ngã quỵ xuống, cả người mềm nhũn.

Đây là đâu? Ta là ai?

Hệ thống cũng kinh hoảng, bản thân nó cũng không biết có loại tao thao tác này! Lúc nó tuyển chọn nhiệm vụ đã cố gắng chọn lọc, bởi vì là thế giới đầu tiên nên chỉ lấy nhiệm vụ dễ nhưng không ngờ lại bị chủ hệ thống hố cho một vố. Thống sinh nó chưa từng gặp trường hợp này! Sổ tay tân hệ thống nó cũng rà soát kĩ lưỡng nhưng..

Nó cũng không biết phải đối mặt với kí chủ như thế nào.

"Ha hả? Ngăn cản thế giới sụp đổ." Amber nghiến răng nghiến lợi, nàng hằm hằm sát khí.

Hệ thống cũng không dám nói gì thêm, nó không khỏi có chút chột dạ mặc dù bản thân nó cũng không biết điều này.

"Từ bao giờ vai phụ như ta cũng cần có loại giác ngộ bảo vệ thế giới này!" Amber chỉ kém không vạch tai hệ thống để hét lên.

".. Nhìn một cách lạc quan thì kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh còn mang lại phần thưởng hậu hĩnh hơn nhiều so với nhiệm vụ chính tuyến! Kí chủ nên cảm thấy may mắn vì chỉ một số ít người làm được điều này!" Hệ thống vội bổ cứu.

"Ha hả! Ngăn cản thế giới sụp đổ!" Amber buông bỏ, đôi mắt nhìn về xa xăm.

Hỏi thế gian có bao nhiêu nỗi khổ. Cuộc sống loài người sẽ đi về đâu. Phải chăng tất cả chỉ là hư vô..



Nghĩ đến những gì đã làm với Danielle, lại thêm cú đánh vào đầu vừa nãy, Amber có chút xúc động muốn một súng bắn chết bản thân trong quá khứ. Nàng xin từ chối nhận nhiệm vụ này. Hắn không hành hình nàng tại chỗ đã là đủ nhân đạo rồi chứ không nói gì đến nhiệm vụ chi nhánh.

Nàng thật sự sẽ bị xẻo thịt, treo lên giá! Tiền dâm hậu sát!

Amber không khỏi nghĩ mà sợ, nuốt một ngụm nước miếng. Sóng gió phía trước mãnh liệt, chân trời mệnh mông không có điểm dừng.

"Nếu không làm nhiệm vụ này, chừng phạt là gì?"

Nàng không ngây thơ cho rằng sẽ không có bất cứ chừng phạt nào nếu không hoàn thành nhiệm vụ. Đây là quy tắc của chủ hệ thống.

"Cũng không chừng phạt gì ghê gớm.. Ở mỗi thế giới sẽ có một mức chừng phạt cố định.." Hệ thống lí nhí mở miệng.

"Nói đi! Đừng dài dòng!" Amber không kiên nhẫn cắt ngang hệ thống.

".. Bị sét đánh đến chết!"

Amber lặng người. Nàng không mở miệng, hệ thống cũng không dám.

Khi hệ thống nghĩ vẫn cứ như vậy thì bỗng nàng quay đầu lại, trở về lối cũ, chạy về hướng hoàng cung. Một tay cầm chặt con dao, khuôn mặt hầm hầm.

"Kí chủ, cô đang đi đâu vậy?" Hệ thống có chút sốt ruột nói. Nó thật sự sợ hãi với tư thế này, Amber sẽ làm điều gì dại dột.

"Giết chết Danielle."

Giọng nói nghiêm túc của cô khiến hệ thống hoảng sợ, kí chủ thật sự dám làm điều đó nên nó vội ngăn cản, hét lên: "Không được! Nhiệm vụ là ngăn cản thế giới sụp đổ! Là ngăn cản thế giới sụp đổ!"

"Danielle là khí vận tử, nếu hắn chết thì thế giới này sẽ sụp đổ! Cô cũng phải nhận chừng phạt!"

Amber lại trầm mặc.

Nghĩ đến cảnh toàn thân mình cháy đen thui như hòn than, nàng không còn dám manh động.



Làm gì cũng không tránh khỏi cái kết bị cháy đen, Amber bi quan mà nghĩ. Nàng đúng là một tiểu đáng thương mà.

"Còn nước còn tát! Vẫn sẽ có cách khác!" Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, hệ thống vội khuyên nhủ.

Amber không mở miệng.

Việc trước mắt vẫn là trốn khỏi nơi này! Nếu bị bắt lại thì nàng sẽ chẳng còn gì! Tìm tới một nơi an toàn rồi tiếp tục nghĩ cách!

Biết đâu một ngày tỉnh dậy, Danielle sẽ quên sạch.. Hoặc vô tình đập đầu vào đá mất kí ức. Amber nguy hiểm mà nghĩ.

Nhưng đến lúc này nàng cũng nhận ra một vấn đề.

"Chúng ta có đi nhầm hướng không?"

Amber có chút ngờ vực hỏi. Nàng cảm thấy mình đã đi qua đoạn đường này ba lần rồi.

"Không, là hướng này!" Nhìn đường đi chằng chịt trên tay, hệ thống vẫn mạnh miệng. Nhưng bản thân nó cũng đang không rõ.

Đây rồi.

Hệ thống vui mừng tìm thấy lối ra.

Amber bước nhanh theo chỉ dẫn của hệ thống! Nàng không nên nghi ngờ sự chuyên nghiệp của nó! Nàng không khỏi thấy có chút tội lỗi.

Nhưng phút tiếp theo chút tội lỗi ấy ngay lập tức biến mất!

Amber đã thấy chút ánh sáng cuối con đường. Nàng vui mừng dồn hết sức lực lao nhanh ra ngoài.

Nhưng có lẽ nàng quả thực là bị thần may mắn ghét bỏ mà vập phải hòn đá.

Xong rồi!

Nàng muốn rơi lệ. Một ngày hôm nay là quá đủ rồi. Cuộc sống quá đáng sợ, nàng muốn chết!

Nhưng lơ lửng mãi nàng vẫn không nhận thấy cảm giác đau đớn khi được chạm mặt với đất mẹ, Amber mới mở to mắt.

Eo nhỏ của nàng được một bàn tay rắn chắc đón lấy.

Amber bày tỏ sự biết ơn sâu sắc. Đây có lẽ là chút may mắn an ủi duy nhất của nàng lúc này.

Nàng muốn mở miệng cảm ơn vị tráng sĩ ấy nhưng vừa định mở miệng thì giây tiếp theo cả người nàng đơ cứng như tượng sáp.

Người ôm nàng là một chàng thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, một vẻ đẹp thần thánh không thể xâm phạm, đúng là cái người nàng vừa dùng cây đèn giáng vào đầu lúc nãy.

Chính là "đứa con gái" của "chồng cũ" mà nàng luôn dành cho "sự yêu thương đặc biệt"!

"Mẫu hậu!" Đứa "con gái" ngoan ngoãn, thuần hậu mỉm cười nhưng không hiểu sao trong mắt của nàng, nó chính là nụ cười của ác ma.

Vết thương trên đầu đã được băng bó nhưng trong đầu cô vẫn còn viễn cảnh máu bên trong ứa ra ngoài. Sống sờ sờ một ác quỷ đòi mạng người.

"Xin chào.." Amber run run khóe miệng, cố bẻ ra miệng cười.