Khi Đường Tuế nhìn sang, tất cả thái giám và cung nữ đều đang quỳ trên mặt đất.
Cơ thể run lên như một con lắc.
Bọn họ đã nhìn thấy không nên thấy, có khi nào sẽ bị đánh chết không!
Đường Tuế đang ăn vui vẻ, đột nhiên cảm thấy trong điện im ắng đi, nên đưa mắt nhìn xung quanh một vòng.
Tại sao… tất cả đều quỳ xuống rồi?
Đường Tuế hoang mang.
Luân Hồi Kính: đi dùng bữa với Đế Huyền.
Đường Tuế: …hay là thôi đi, đến uống thuốc hắn còn không uống được, nói gì đến ăn.
Trong lời nói có chút coi thường.
Luân Hồi Kính: Cánh cứng rồi chứ gì? Hắn chết thì cô cũng không sống nổi.
Đường Tuế nhăn mặt lại, cực kỳ không nỡ nhìn bàn đồ ăn ngon còn chưa đụng đến.
Cuối cùng, lại nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình.
Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.
Nàng phải giải quyết chuyện Đế Huyền trước mới có thể bình yên vô sự dùng bữa.
Đường Tuế sai cung nữ đặt những món ăn mình chưa ăn được bao nhiêu trên bàn vào hộp thức ăn.
"Nương nương, đây là?"
Cung nữ không hiểu ý đồ của Đường Tuế, không nhịn được hỏi.
"Tất nhiên là mang đến cho hoàng thượng đó!"
Đường Tuế thầm đắc ý, phi tử hiền thục dịu dàng như nàng trong hoàng cung này không đếm được mấy người đâu!
"Nương nương?"
Cung nữ vốn đang cầm hộp thức ăn, lập tức sợ hãi quỳ xuống.
Trong cung có lời đồn, nương nương muốn hại chết hoàng thượng.
Xem ra là đúng rồi!
Giờ lại muốn đưa đồ ăn thừa cho hoàng thượng, đây không phải là trực tiếp tát vào mặt người rồi sao.
Tuy hiện tại hoàng thượng bệnh nặng nhưng trong tay vẫn nắm đại quyền.
Nương nương không sợ chết, nhưng bọn họ thì sợ.
"Sao thế?"
Đường Tuế thấy cung nữ đột nhiên quỳ xuống, ngẩn ra.
"Đây là đồ ăn thừa!"
Thấy Đường Tuế có vẻ không hiểu, cung nữ nhanh chóng nhắc hai câu.
"Đúng vậy, ta đã tự mình thử độc rồi, thứ này tuyệt đối không có vấn đề gì."
Đường Tuế khịt mũi, chân bước về trước.
Cung nữ lâm vào tình thế khó xử, nhưng không dám làm trái ý Đường Tuế.
Suy cho cùng… chọc giận hoàng thượng, sau này mới chết.
Chọc giận quý phi, chết ngay bây giờ.
Cung nữ nom nóp lo sợ đi theo sau Đường Tuế tiến vào tẩm điện của hoàng thượng.
Trong không khí vẫn còn mùi thuốc nồng nặc.
Đường Tuế nhăn mũi, mùi thật khó ngửi, vừa mới ăn no, giờ ngửi thấy mùi này thật muốn nôn.
Nàng kiễng chân, đi tới trước long sàng, thò đầu nhìn Đế Huyền trên giường.
Có lẽ vì mới nôn ra máu nên sắc mặt lúc này của Đế Huyền càng khó coi hơn.
"Nương nương, sao người lại đến rồi?"
Phùng Đức Trung cảm thấy ông chỉ vừa ngủ gật một lát, chớp mắt một cái, quý phi lại đứng ở trước mặt ông, ông lập tức phất ống tay áo, đứng trước mặt Đường Tuế.
"Hoàng thượng đang ngủ, nương nương về trước đi!"
Đường Tuế cau mày.
Nàng thầm nghĩ, hiện tại bên ngoài nắng chói chang, phòng của Đế Huyền lại giống như quan tài gió thổi không loạt.
Chưa kể đến mùi thuốc khó chịu, bên trong điện còn tối đen như mực.
"Các ngươi mau đi mở tất cả cửa sổ ra."
Đường Tuế ra lệnh, nhưng không ai xung quanh dám cục cựa.
Phùng Đức Trung cũng cực kì bất thiện nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Không phải thái y đã từng nói rồi à? Trong phòng nên để không khí lưu thông vào sẽ tốt hơn, chứ cứ để như thế này, hoàng thượng sao có thể khỏi hẳn được?"