Đường Tuế khẽ siết chặt hộp thức ăn trên tay, xem ra tên hoàng thượng này có chút nguy hiểm.
Phù!
May mà hắn bị bệnh nên không có tí lực nào.
Haizzz, nếu không phải vì để loại bỏ giá trị hắc hóa, vì lợi ích sau này của mình, nàng sẽ không đem máu cho một người hung dữ như vậy uống đâu.
"Hoàng thượng, uống thuốc nào."
Đường Tuế mỉm cười, đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn.
Nói xong, lại cảm thấy có gì đó sai sai, vậy là nàng lập tức tỏ vẻ đang cười.
"Ăn chút cháo đi, vừa rồi ta ăn thấy không tệ nên đặc biệt giữ lại cho hoàng thượng đó."
Đường Tuế lấy cháo bên trong hộp ra, nở một nụ cười yêu ớt nhìn Đế Huyền.
Bị hắn nhìn như vậy, trong lòng Đường Tuế hơi run rẩy.
Nàng bưng cái bát cháo nhỏ lên. Vì lúc này khoảng cách giữa hai người không xa lắm nên hắn có thể ngửi thấy mùi thơm và vị ngọt trong đó.
Vừa rồi, Phùng Đức Trung có bưng tới, hình như cũng là cháo đậu đỏ lúa mạch đậu phộng. Lúc đó hắn nhìn thấy chỉ cảm thấy buồn nôn, căn bản không muốn ăn.
Thế nhưng khi cái của nàng mang đến, lại vô cùng hấp dẫn.
"Hoàng thượng?"
Đường Tuế ngẩng đầu, lông mi thon dài khẽ chớp động.
"Ừm."
Đế Huyền khẽ gật đầu.
"Ngươi đút trẫm ăn."
Đường Tuế nghe là, hoàn thành rồi.
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Khà khà.
Nhất định là do máu của nàng quá mê người, Đế Huyền căn bản không chống cự được.
Đường Tuế vui vẻ múc một thìa cháo đưa đến bên môi Đế Huyền.
Đế Huyền há miệng ăn, cháo mềm, bên trong còn có vị ngọt tinh khiết.
Đã rất lâu rồi hắn chưa dùng thiện, cũng sớm đã quên đi những hương vị này.
Thấy Đế Huyền ăn ngon lành, Đường Tuế liếm môi, hơi thèm.
Có điều, nghĩ đến chén cháo trong tay cũng không có bao nhiêu. Cộng thêm trong đó còn có máu của nàng, thôi quên đi, hời cho Đế Huyền rồi!
Hy vọng hắn... Nể mặt mình chăm sóc hắn cẩn thận như vậy, sau này khỏe lại sẽ không quên đi.
Đế Huyền ăn từng miếng một, chén cháo đầy chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Hết rồi!
Nhưng hắn vẫn còn đói.
Đế Huyền nhíu mày, trên gương mặt ngọc nổi lên một trận bão táp, nhìn sắp bùng nổ luôn rồi.
Phùng Đức Trung đứng chờ một bên, không dám thở mạnh.
Mặc dù ông vẫn luôn hầu hạ bệ hạ, nhưng thánh tâm khó lường. Bây giờ ông cũng không đoán được, Hoàng Thượng rốt cuộc là muốn làm gì.
Lúc này, Đường Tuế lại ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh lóng lánh chớp chớp nhìn Đế Huyền.
"Hoàng thượng... Có phải người còn đói không?"
Đường Tuế nở nụ cười nhẹ.
Nhìn dáng vẻ này của Đế Huyền, rõ ràng là không ăn no.
Trước kia khi không được ăn no nàng cũng là như thế đó.
Đế Huyền càng nhíu chặt mày.
Hắn không muốn nói, nhưng lại muốn người khác biết.
Có biết rồi thì hắn cũng không muốn họ quang minh chính đại nói ra như vậy.
Ai biết được, nữ nhân này?
Mặt Đế Huyền càng đen đi.
Có khi nào sau này trên sổ ghi chép của Ngự Sử đại phu sẽ thêm vào một khoản Đế Huyền thích ăn món này?
"Phùng công công, bưng tới đây."
Đường Tuế vẫy tay với Phùng Đức Trung.
"Vâng."
Phùng công công bưng khay vội vàng đi tới.
Đường Tuế nhìn thoáng qua, điểm tâm của Đế Huyền nhìn còn tinh xảo hơn của nàng.
Nàng cầm một miếng bánh tổ ong lên quan sát một chút.