Đường Tuế nhăn mũi, khẽ dùng sức một chút đã dìu được nửa người Đế Huyền lên.
"Được rồi..."
Đế Huyền nhìn Đường Tuế thật sâu, ta biết nàng khoẻ rồi.
Đường Tuế đỡ Đế Huyền đi tới trước bàn tròn, để hắn ngồi xuống.
Chờ hắn ngồi xong, Đường Tuế nhanh nhẹn ngồi xuống đối diện hắn.
"Hoàng Thượng, có thể ăn chưa ạ?"
Đường Tuế đã bắt đầu cầm đũa, bộ dạng chuẩn bị sẵn sàng.
Đế Huyền nhìn nàng.
Tiểu cô nương ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, lộ ra cảm giác mỏng manh dịu dàng, đôi mắt to dầm dề đầy vẻ mong chờ nhìn thẳng vào hắn.
“Ăn đi.”
Đế Huyền khua tay.
Đường Tuế lập tức gắp miếng sườn dê nướng trước mặt mình.
Thịt dê vốn có vị tanh nồng, nhưng miếng sườn dê trước mặt này lại tươi ngon, có lẽ vì đã được nướng với lá thông nên nó tỏa ra mùi thơm hết sức hấp dẫn.
Lửa vừa phải, vừa cắn một miếng là đã cảm thấy tươi ngon.
Loại sườn dê nướng này nhìn thì rất béo, nhưng ăn vào lại không phải vậy, ngược lại nó rất vừa phải, không hề ngấy.
Ăn một miếng xong lại gắp thêm miếng nữa.
Tầm mắt Đường Tuế vẫn luôn tập trung vào đĩa sườn.
Đồ ăn cũng không còn bao nhiêu mà Hoàng Thượng lại còn tranh với nàng.
Hơn nữa là… Chỉ còn một miếng thôi.
Đường Tuế thò đũa ra lại ngừng lại, không dám gắp miếng sườn dê kia, nên phải trơ mắt nhìn Đế Huyền gắp nó.
Vốn tưởng Đế Huyền sẽ ăn, không ngờ lại thấy đũa của hắn đưa đến trước mặt nàng, sau đó đặt miếng sườn dê vào trong bát nàng.
Hở...
Cho nàng đó hả.
Đôi mắt tối thui của Đường Tuế bỗng dưng tròn xoe, dường như không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.
"Cảm ơn Hoàng Thượng."
Đường Tuế cười ngọt ngào, đôi mắt đen láy cong thành hình trăng non.