Triệu Vương đứng đằng sau Đường Mặc Nhi, lạnh lùng gọi nàng ta.
Đường Mặc Nhi đáp lại, rồi run rẩy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Triệu Vương.
"Chuyện lần này là do ngươi dựng nên."
Lời này của Triệu Vương không phải đang hỏi mà là khẳng định.
Đường Mặc Nhi không lên tiếng, ánh mắt lúc này của Triệu Vương rất lạnh lùng đáng sợ, khác hoàn toàn với bộ dáng đối xử ôn nhu dịu dàng trước đây.
"Vừa rồi, lúc trên yến hội, tự nhiên ngươi đi trêu chọc Đường Tuế, vốn đang êm đẹp lại để cho Đường Tuế chiếm được chỗ tốt, những người mà ta muốn mượn sức lại bắt đầu tránh né ta."
"Hiện tại ngươi lại gây ra chuyện này, ngươi cảm thấy Đế Huyền không phát hiện ra sao?"
Đường Mặc Nhi nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, bất giác rùng mình.
"Ta, ta chỉ là..."
"Ngươi câm miệng đi, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi thành thật một chút cho ta... Tự quản mình cho tốt đi, đừng gây thêm phiền toái cho ta, nếu không..."
Triệu Vương không nói hết, có điều hắn ta cảm thấy có lẽ Đường Mặc Nhi đã tự hiểu rõ rồi.
Hắn lạnh lùng liếc Đường Mặc Nhi một cái, xoay người rời đi.
Mọi người đều rời đi hết, Đường Mặc Nhi tự ôm chặt lấy cơ thể mình, cả người trượt xuống, ngã nhào xuống đất.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn bãi máu Tô Tấn An hộc ra cách đó không xa, hoảng sợ không thôi.
Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, nội dung cốt truyện hoàn toàn khác với những gì nàng ta biết.
Rõ ràng nàng ta đã xuyên qua, nàng ta chính là nữ chính mà.
Tại sao, lại xảy ra chuyện này?
...
Đường Tuế ngồi trên xe ngựa, trong tay ôm hai chiếc hộp tinh xảo.
Thứ này do trưởng công chúa nhét vào tay nàng lúc nàng sắp rời đi.
Cái đầu không ngừng lắc qua lắc lại, nhưng cái hộp trong tay vẫn được nàng ôm cẩn thận.
Đế Huyền vốn đang xem tấu chương, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Cốp" vang dội, đầu Đường Tuế va vào cửa sổ.
Hắn buông tấu chương trong tay ra, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Đường Tuế.
"Hu!"
Đường Tuế lắc đầu, cảm thấy có chút choáng váng.
Nhưng vẫn không nguyện ý buông lỏng hai tay ra.
Đế Huyền: "..."
Hắn vươn tay, kéo Đường Tuế về phía mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Hắn dùng hơi nhiều sức, Đường Tuế cảm thấy, hắn xoa vào còn đau hơn lúc bị đập vào cửa.
"Đau quá..."
Đường Tuế không nhịn được kêu lên.
Đế Huyền: "..."
Mặc dù có chút ghét bỏ, nhưng bàn tay đang xoa đầu nàng lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Xoa trong chốc lát, Đế Huyền buông tay ra, tiếp tục xem tấu chương.
Hai tay Đường Tuế ôm lấy chiếc hộp, ngẩng đầu lên nhìn bả vai rộng lớn của Đế Huyền.
Nàng dịch sát vào hắn, cọ cọ đầu rồi dựa hẳn vào vai hắn.
Sau khi tìm được một vị trí thoải mái thì nhắm mắt lại.
Hi hi, thoải mái quá.
Đế Huyền rũ mắt nhìn nàng.
"Chuyện giúp Đường gia hạ độc là sao?"
Giọng nói Đế Huyền đột nhiên vang lên.
Đường Tuế vốn đang sắp ngủ, bỗng nhiên nghe thấy hắn hỏi, sợ tới mức lông tơ dựng đứng lên, sau lưng cũng tuôn ra mồ hôi lạnh.
Nàng cắn chặt môi dưới, chớp mi.
Phải trả lời thế nào nhỉ, ủa nhưng mà sao Đế Huyền lại biết được nhỉ?
Chẳng lẽ... vừa nãy hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện kia?