Vậy là, nàng rót một ly, bưng tới trước mặt Đế Huyền.
"Hoàng thượng, uống chén trà đi."
Đế Huyền nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn của nàng.
Hắn nhận ly trà sữa trong tay nàng, ngửa đầu uống cạn.
Rồi để cái chén không về lại tay Đường Tuế, xong lại cúi đầu tiếp tục xem tấu chương.
Đường Tuế đứng yên bên bàn, im lặng chờ thông báo từ Luân Hồi Kính.
Chờ một lúc lâu mà vẫn không có.
Đường Tuế cầm cái chén không, lại vòng trở về bàn của mình, thầm nghĩ, có phải đã tới thời khắc mấu chốt rồi nên những thứ này không còn tác dụng không?
Nàng ngồi xuống, tiếp tục ăn điểm tâm bên trong hộp, đến khi chỉ còn một miếng điểm tâm cuối cùng, nàng thoáng nhìn quanh, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Đế Huyền.
Đế Huyền đang nhìn nàng.
Đường Tuế: "..."
Nàng hết nhìn Đế Huyền rồi lại nhìn miếng điểm tâm cuối cùng trong tay mình.
Không lẽ, hoàng thượng cũng muốn ăn ta?
Đường Tuế lại ngước đầu lên, Đế Huyền vẫn đang nhìn nàng.
Tuy có chút không cam lòng nhưng nàng vẫn đứng dậy đi đến trước mặt của Đế Huyền, xòe tay ra: "Cho chàng nè."
Nói xong lại quay đầu đi chỗ khác, không nhìn nữa.
Đế Huyền cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu, cầm bàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng lên cắn một cái.
Đường Tuế hơi kinh ngạc, quay đầu lại, khó hiểu nhìn Đế Huyền.
"Trẫm cảm thấy nàng ăn ngon hơn."
Bên trong lời nói còn có hàm ý.
Thế nhưng Đường Tuế lại không nghe ra, ngược lại vui vẻ cười.
Tay Đường Tuế đang cầm điểm tâm, đưa lên miệng gặm.
"Nàng nói xem, ta nên bắt đầu ăn từ đâu đây?"
Giọng Đế Huyền hơi trầm đi.
Đôi môi bạc ghé sát vào tai Đường Tuế, làm Đường Tuế run lên.
Ưm.
Một loại cảm xúc không thuộc về nàng lập tức lan tràn khắp người.
Nàng vốn đang ăn điểm tâm, bỗng nhiên răng nanh vập vào môi dưới, máu rỉ ra.
Nước mắt trong suốt tuôn ra.
Đường Tuế hơi no rồi, bờ môi căng mọng đối diện với Đế Huyền.
"Đau."
Giọng nói mềm mại mơ mơ hồ hồ.
Khiến cho thân thể Đế Huyền cứng đờ.
Đế Huyền nhìn môi của nàng, trên môi đã bị tróc một lớp da, chảy máu.
"Chỗ này có thuốc, để ta bôi thuốc giúp nàng."
Vì Đường Tuế khá hậu đậu, nên trên bàn luôn có thuốc mỡ dự phòng.
"Không muốn đâu, cái này đau lắm..."
Đường Tuế vừa nhìn thấy thuốc mỡ đã lập tức mím môi lại, rồi che kín lại.
Lần trước dùng thuốc này, đau đến nỗi khiến nàng khóc nức nở.
"Tuế Tuế."
Đế Huyền vươn tay, gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng ra, cúi đầu xuống, môi bạc khẽ in lên môi cô một nụ hôn.
"Để Ta giúp nàng."
"Hu..."
Miệng của Đường Tuế nhanh chóng bị lấp kín.
Lưỡi của Đế Huyền nhẹ nhàng liếm miệng vết thương của nàng, lúc đầu Đường Tuế còn cảm thấy có chút đau, thế nhưng về sau lại có một loại cảm giác kì diệu khó thể tả.
Hai bàn tay nhỏ bé túm chặt quần áo của Đế Huyền, không chịu buông ra.