Người lúc tối nhìn thấy rất xinh đẹp, tuy người trước mắt không thể nói là xấu, nhưng chỉ hơi thanh tú thôi.
"Rốt cuộc chuyện là thế nào."
Sắc mặt Tống Bân trầm xuống.
Lưu Tuệ bị dọa khóc, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào buổi tối.
"Cô nói là, Đường Tuế muốn trao đổi với cô, chỉ vì muốn đưa đồ ăn cho Cảnh Ngôn?"
Sắc mặt Tống Bân khó coi nhìn Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ gật đầu.
“Đúng vậy, chính là như vậy.”
"Sao cô có thể làm ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, nhà hàng chúng ta còn có thể làm ăn nữa sao?"
Quản lí hoảng sợ, ông ta không ngờ, chuyện như vậy có thể xảy ra ngay dưới mí mắt mình.
"Tống tiên sinh, hai người yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sa thải người phục vụ này, nếu hai người có vấn đề gì cần, nhà hàng chúng tôi sẽ phối hợp sớm nhất có thể, nếu có tổn thất gì, cũng có thể nói với chúng tôi."
"Chỉ là... Mong hai người đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài."
Quản lí rất lo lắng.
Lục Cảnh Ngôn là minh tinh đỉnh lưu, nếu chuyện này bị tuồn ra ngoài sẽ mang lại ảnh hưởng rất lớn, nói không chừng dư luận trên mạng có thể khiến nhà hàng của bọn họ không mở nổi nữa.
Tống Bân hừ lạnh một tiếng: "Chúng tôi cũng không định tiết lộ chuyện này, tạm thời chưa có việc gì, chờ bên chúng tôi giải quyết xong sẽ nói với ông."
"Được được được."
Lúc này quản lí chỉ đành gật đầu.
Quản lí vừa định dẫn Lưu Tuệ đi thì Lục Cảnh Ngôn lên tiếng ngăn lại.
“Tạm thời đừng sa thải người này."
Quản lí hơi giật mình, như hiểu ra gì đó, lập tức gật đầu.
Sau khi bọn họ ra ngoài, Tống Bân khó hiểu nhìn Lục Cảnh Ngôn.