Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 181: Tiểu đà tinh của ảnh đế đỉnh lưu (20)



Nói rồi Lục Cảnh Ngôn liền đi vào phòng.

Đường Tuế chỉ đợi một lát, Lục Cảnh Ngôn đã mặc đồ ngủ bước ra.

Trên mũi còn đeo mắt kính gọng vàng.

"Lục tiên sinh, anh bị cận thị hả?"

Đường Tuế nhìn mắt kính của anh, thầm cảm thấy rất kỳ lạ, nhịn không được dò hỏi.

Không thể không nói, dáng vẻ anh khi đeo kính có chút cấm dục.

Lục Cảnh Ngôn nghe vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, khẽ nhếch môi.

"Đúng vậy."

"Đi theo tôi, đưa em về phòng em."

Lục Cảnh Ngôn nói xong, bước tới giúp Đường Tuế xách vali hành lí.

"Được."

Đường Tuế gật đầu, đi theo sau Lục Cảnh Ngôn, vào trong phòng.

"Em thu dọn trước đi, tôi ra ngoài đây."

"Được."

Đường Tuế đáp, chờ sau khi Lục Cảnh Ngôn ra ngoài, cô cầm đồ ngủ đi tắm rửa.

Chờ khi tắm rửa sạch sẽ mát mẻ tới phòng khách, Lục Cảnh Ngôn đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản.

Đường Tuế nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hiện tại đã tới giờ cơm tối, trưa nay cũng không ăn gì.

"Lục tiên sinh, anh có đói không?"

Lục Cảnh Ngôn dời tầm mắt khỏi kịch bản, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn chằm chằm Đường Tuế.



"Em đói bụng hả?"

Lục Cảnh Ngôn hỏi.

Anh có bệnh kén ăn, hơn nữa hôm nay đã ăn một cái bánh bao nhân đậu rồi nên không cảm thấy đói chút nào.

"Vâng."

Đường Tuế gật đầu.

"Chúng ta ra ngoài ăn đi."

Đường Tuế vừa định gật đầu thì nghe Luân Hồi Kính nói.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Lục Cảnh Ngôn nấu cơm.

Đường Tuế:!!!

"Hai chúng ta ra ngoài ăn cơm như vậy, không tốt lắm đâu, nếu bị chụp được..."

"Hay là chúng ta ăn ở nhà thôi, được không?"

Đường Tuế ngẩng đầu, hàng mi dài đung đưa, hệt hai cây quạt nhỏ.

"Được."

Lục Cảnh Ngôn nhìn khuôn mặt long lanh trong veo của cô, ma xui quỷ khiến đồng ý.

"Tôi... Tôi không biết nấu cơm."

"Hay là, chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé?"

Nhìn nguyên liệu nấu ăn rực rỡ muôn màu trong tủ lạnh.

Cô duỗi cánh tay trắng nõn ra, trông mong chờ nhìn Lục Cảnh Ngôn.



"Lục tiên sinh, anh có thể nấu cơm cho em không?"

Giọng nói mềm mại, mang theo hương vị ngọt.

Lời từ chối đã đến bên môi, lại bị Lục Cảnh Ngôn nuốt xuống.

Anh mím môi, cứng nhắc gật đầu.

"Nhưng tôi không biết nấu nhiều món."

"Không sao đâu, em biết rất nhiều món, em có thể chỉ anh."

Đường Tuế chỉ tay vào tủ lạnh, đôi mắt to ngập nước chăm chú nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Ừm."

Lục Cảnh Ngôn lấy một vài nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu nấu ăn theo sự chỉ dẫn của Đường Tuế.

Đường Tuế nhìn cách anh nấu nướng, khá là thành thạo, rõ ràng là trước kia có nấu cơm rồi.

"Anh biết nấu này."

Đường Tuế vừa nhìn anh, vừa đổ giá đậu vào trong nồi nước sôi.

"Ừ, hồi trước tôi ở cùng mẹ, cuối tuần chúng tôi sẽ cùng nhau nấu cơm rồi ăn."

Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu, đôi mắt thâm thúy lại thêm u ám đi.

Đường Tuế cảm nhận được hơi thở âm lệ trên người anh.

Rất khác với cảm giác dịu dàng lúc trước.

Theo bản năng, Đường Tuế lại nhìn Lục Cảnh Ngôn thêm vài lần.

Vì mãi nhìn Lục Cảnh Ngôn, cái thìa trong tay không cầm chắc, không cẩn thận làm nước nóng văng ra.

Toàn bộ đều đổ lên đôi chân nhỏ nhắn của cô.