Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 199: Tiểu đà tinh của ảnh đế đỉnh lưu (38)



Tuy rằng đã được điều trị, nhưng vẫn còn có chút đau.

Cũng không thể ăn những đồ mình muốn nữa.

Vừa nghĩ đã cảm thấy không vui rồi.

"Haizzz."

Đường Tuế thở dài một tiếng.

"Chờ em quay xong kì đầu tiên của chương trình, anh sẽ mua bánh ngọt cho em ăn."

Lục Cảnh Ngôn bỗng nhiên nói, khiến Đường Tuế lập tức vui vẻ ra mặt.

Ánh mắt cô sáng lên, hai tay đan lại đặt trước ngực.

"Được."

Lục Cảnh Ngôn thấy khuôn mặt bánh bao mềm mại của cô, khóe miệng hơi cong lên, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo.

Hành động theo bản năng này khiến vẻ mặt anh khẽ thay đổi.

Cũng may là Đường Tuế không có gì bất thường.

Vậy là, Lục Cảnh Ngôn thở phào một hơi.

Mắt nhìn thẳng về phía trước.

Giữa trưa, Đường Tuế lại tiếp tục ăn cháo.

Buổi tối, vẫn là cháo.

Cô ngồi trên sô pha, buồn bã ôm bụng mình.

Rõ ràng là mấy ngày nay cô đều phải uống cháo.



Lục Cảnh Ngôn nhìn thì đang xem kịch bản nhưng hồn vía thì ở trên mây, ánh mắt thường dừng lại trên người Đường Tuế.

Cô gái nhỏ mặc một váy trắng, tay chân tinh tế trắng noãn lộ ra bên ngoài, tóc được vén gọn lên sau tai, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm pha chút đáng yêu.

Đường Tuế ngồi nghiêng người, ánh mắt phiếm hồng.

Lục Cảnh Ngôn có chút đau lòng.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -10, tổng còn 40.

Đường Tuế vừa nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Hở, Lục Cảnh Ngôn quá đỗi dịu dàng, cô có làm gì đâu ta.

Vậy mà anh đã tự mình thanh trừ giá trị hắc hóa, cứ đà này, cô rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

"Lục Cảnh Ngôn, sáng mai em phải ra ngoài quay chương trình, ít nhất một tuần không có ở nhà, vậy anh phải ăn cơm kiểu gì bây giờ?"

Đường Tuế bỗng nhiên nhớ đến chuyện này.

Lục Cảnh Ngôn có bệnh kén ăn.

"Vậy đến lúc đó, em nhớ call video cho anh, để cùng anh ăn cơm."

Lục Cảnh Ngôn nhướng mày.

Chỉ cần ăn cơm cùng Đường Tuế, nhìn thấy cô ăn là anh cũng có thể ăn.

Đường Tuế nghe vậy, cảm thấy cách này cũng khá hay.

Vậy là gật đầu.

"Được đó, được đó."



Đường Tuế đang ôm mặt nên lời nói ra có chút không rõ ràng.

Nhưng lời này rơi vào tai Lục Cảnh Ngôn, lại trở nên vô cùng mềm mại êm tai.

Sáng sớm hôm sau, Đường Tuế xách hành lý ra cửa.

Lúc này, trời vẫn còn tờ mờ sáng.

Cô vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.

Thế mà Lục Cảnh Ngôn đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.

"Sao anh dậy sớm thế?"

Lục Cảnh Ngôn múc một chén cháo, đặt về phía bàn đối diện.

"Thói quen thôi."

"Vẫn còn kịp giờ, em ăn một chút rồi hãy đi."

Đường Tuế gật đầu.

Cô ngồi xuống, cùng ăn sáng với Lục Cảnh Ngôn.

Vừa ăn được vài miếng đã nghe thấy tiếng mở cửa, trợ lý Diệp Phong của Lục Cảnh Ngôn đẩy cửa vào.

Lục Cảnh Ngôn buông đũa xuống, nhẹ giọng nói với Đường Tuế: "Để Diệp Phong đưa em đến sân bay."

Đường Tuế cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.

Ăn cháo xong, Đường Tuế càng cảm thấy miệng nhạt vô cùng, hơn nữa vài ngày tiếp theo cũng không có thứ gì ngon để ăn, tâm trạng của cô đột nhiên xấu đi.

"Chờ em về, anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa tiệc lớn."

Lục Cảnh Ngôn cảm thấy bộ dáng tức giận của cô hệt như con chuột lang nhà vậy.