Tuy cũng là ra lệnh cho người khác nhưng khi cô nói lại đậm chất nũng nịu.
Tống Tinh Dã cũng không nói gì chỉ ôm cô lên lâu.
Đến khi về phòng, Tống Tinh Dã nhẹ nhàng đặt cô lên sofa.
Còn mình thì đi lấy hộp y tế.
Đường Tuế nửa nằm trên sofa, cánh tay nhỏ trắng noãn ôm gối nhung, ngoãn ngoãn chờ Tống Tinh Dã lại đây.
Lúc Tống Tinh Dã tiến vào thì thấy một màn này.
Cô gái nhỏ siết chặt chiếc gối ôm, bộ dạng khẩn trương, đôi mắt to mông lung dầm dề, như con vật nhỏ bị hoảng sợ.
Giả vờ đáng thương không dám nhìn anh.
Tống Tinh Dã đi đến trước mặt cô, mở hộp thuốc ra lấy rượu thuốc rồi nhấc làn váy dài của cô lên.
Mới một lát thôi mà vết bầm trên đùi cô đã xanh tím nghiêm trọng.
Tống Tinh Dã đổ thuốc lên tay chạm vào chân cô.
“Hít hà.”
Đường Tuế khẽ rên lên, muốn tránh đi theo bản năng thì cánh tay còn lại của Tống Tinh Dã nhanh chóng chắn trên đầu gối cô để cô không động đậy được nữa.
Tống Tinh Dã mặt không cảm xúc, bàn tay lạnh như băng tiếp tục xoa bóp đầu gối cô.
“Hu.”
Cô phát hiện tuy bản thân cô là nhân sâm tinh, có thể chữa trị cho người khác nhưng không chữa trị được cho chính mình.
Cả mặt cô gần như chôn trong gối, chỉ để lộ đôi mắt to đẫm nước.
Làn tóc nâu xoăn xõa ra tán loạn theo sự run rẩy của cơ thể.
“Đau lắm à.”
Tống Tinh Dã chau mày hỏi.
"Không, không đau."
Giọng cô gái nhỏ vô cùng chắc chắn, hai tay cũng siết chặt lại.
Dứt lời cô còn nở một nụ cười mềm mại với Tống Tinh Dã.