Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 211



Hệ thống: “Nhiệm vụ thất bại, thu hồi đôi chân thon dài.”

Nghe vậy, Tống Thiên Thiên đứng yên trong nước không dám nhúc nhích.

Đôi mắt đã không còn, đôi chân dài mà cô ta kiêu ngạo bây giờ cũng không còn nữa?

“Thiên Thiên, đến đây, tôi kéo cô lên.”

Hà Vân Tường đứng trên bờ, vươn tay về phía Tống Thiên Thiên.

Sắc mặt Tống Thiên Thiên rất khó coi, hôm nay vì để khoe đôi chân dài của mình nên cô ta chỉ mặc một chiếc quần đùi.

Nếu bây giờ cứ vậy mà ra ngoài thì chẳng phải đôi chân voi của cô ta sẽ lộ ra sao.

Cùng lúc đó, Đường Tuế cũng nghe thấy âm thanh máy móc kia, nên cực kỳ thích thú vòng hai tay trước ngực, nhìn Tống Thiên Thiên.

Cô thực sự rất muốn biết nếu không có đối chân thon dài thì dáng vẻ của Tống Thiên Thiên sẽ như thế nào.

Dưới ánh nhìn của mọi người, cơ thể của Tống Thiên Thiên lắc lư, cuối cùng ngã xuống sông.

“Này, đừng chụp hình nữa, mau đến cứu người đi.”

Một trận nhốn nháo.

Tống Thiên Thiên được người khác quấn chặt trong chiếc khăn tắm, rồi ôm đi.

Đường Tuế đứng trên bờ, vẻ mặt có chút tiếc nuối.

Đúng là quá đáng tiếc mà.

Không thể nhìn thấy gì cả.

Sau khi Tống Thiên Thiên rời đi, năm người còn lại cũng đứng trên bờ.

Sắc mặt Hà Vân Tường rất khó coi, anh ta hung dữ trừng Đường Tuế.



“Lúc Thiên Thiên vừa mới ngã xuống, tại sao cô lại tránh ra?”

Giọng Hà Vân Tường đầy vẻ chất vấn.

“Tôi không tránh ra, chẳng lẽ chờ cô ta đụng vào sao?”

Đường Tuế ngoẹo đầu hỏi lại.

“Vậy thì cô cũng không thể né ra được.”

Gương mặt Hà Vân Tường vô cùng đen, anh ta ước gì người bị té lúc này là Đường Tuế.

“Hà Vân Tường, cậu đừng quá đáng.”

Long Hạo không thể nhìn nổi nữa.

Chuyện này vốn không liên quan gì đến Đường Tuế cả.

“Hừ.”

Hà Vân Tường cười lạnh một tiếng.

Anh ta quay đầu, nhìn La Chí Nam ở một bên.

“Bây giờ Thiên Thiên không ở đây, chúng ta phải cố gắng kiếm điểm tích lũy, để buổi tối Thiên Thiên được ăn ngon một chút.”

La Chí Nam gật đầu.

“Ào ào ào.”

Anh ta vừa dứt lời, dưới mặt sông, lại bắt đầu nổi lên từng đợt gợn sóng.

Bỗng dưng, một con cá lớn từ trong sông nhảy ra, nhảy thẳng vào trong ngực Đường Tuế.



Đường Tuế ngơ ngác ôm con cá lớn đứng đấy.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sững sờ, không hiểu tại sao vấn đề lại phát triển theo hướng này.

Gì thế này?

“Tiểu Đường, cô có thể hiểu được con cá nói chuyện sao?”

Lưu Chấn Đông không kìm được lên tiếng hỏi.

Đường Tuế nở nụ cười trong veo.

“Đương nhiên là không.”

“Chúng ta đi đổi điểm tích lũy thôi.”

Lưu Chấn Đông nhận lấy con cá lớn từ tay cô, đi theo nhóm đạo diễn đổi thẻ tích lũy.

Yên lặng đi tới gần Đường Tuế.

Anh ta luôn cảm thấy dường như trên người Đường Tuế có một loại ma lực nào đó.

Hà Vân Tường và La Chí Nam cũng ngơ ngác nhìn Đường Tuế.

Đúng lúc này, mưa bình luận cũng bắt đầu quét qua màn hình.

“What what what? Thực sự có cơ sở khoa học sao?”

“Ha ha ha, thật nực cười mà, có phải Tống Thiên Thiên rơi xuống nước, làm con cá chép đó giật mình không nhỉ.”

“Một con cá dễ dàng tới tay như vậy. Con mẹ nó, tôi cảm thấy có khi nào Đường Tuế là cẩm lý không!”

“Mẹ nó, đợi lát nữa tôi phải đi một vòng quanh Đường Tuế, ha ha ha, nhất định sẽ có vận may!”

“Mấy người vẫn còn ở đây khoác lác à, không ai cảm thấy Đường Tuế rất mất lễ phép ư? Vậy mà không giúp Tống Thiên Thiên, hại Tống Thiên Thiên rơi xuống nước.”