Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 213



Đường Tuế nhìn Lục Cảnh Ngôn trên màn hình, chớp mắt một cái.

“Lục Cảnh Ngôn, tâm trạng của anh không tốt hả?”

Giọng nói mềm mại như mây trên trời.

Tâm trạng Lục Cảnh Ngôn vốn đang không tốt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế, nghe giọng cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy ngọt ngào như uống mật.

Tự nhiên lại vui vẻ lên.

Anh thoáng siết chặt tay lại.

“Ừm.”

Giọng anh trầm ấm, có chút buồn buồn.

“Vậy phải làm sao anh mới có thể vui vẻ được.”

Đường Tuế mở to mắt, cắn chặt môi dưới, trong lòng có chút thấp thỏm.

“Ngày mai em sẽ bay về, chúng ta ra ngoài ăn siêu ngon luôn nha.”

“Tiết mục của em kết thúc sớm như vậy hả?”

Lục Cảnh Ngôn hơi nhíu mày.

“Đúng vậy, anh có xem phát trực tiếp không? Tốc độ hoàn thành tương đối nhanh, hì hì.”

“Chưa xem.”

Lục Cảnh Ngôn trả lời, ánh mắt cũng mất tự nhiên dời đi chỗ khác.

“Vậy lúc năm giờ anh nhớ xem nha. Buổi tối em sẽ ăn tiệc lớn đó, đến lúc đó anh nhìn em ăn cơm, xem thử có ăn được chút nào không.”

Đường Tuế nghĩ đến chứng biếng ăn của anh thì vô cùng lo lắng.



“Ừm.”

Lục Cảnh Ngôn khẽ gật đầu.

Dừng lại một lúc mới nói tiếp.

“Nhưng mà anh không muốn ra ngoài ăn, em có thể nấu cơm ở nhà không?”

Nghe Lục Cảnh Ngôn nói vậy, Đường Tuế mỉm cười.

Tự nhiên niềm nở lên.

Cô luôn cảm thấy mình rất giỏi đó.

“Được ạ, em sẽ nấu cho anh ăn.”

Đường Tuế gật đầu, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.

“Được.”

Lục Cảnh Ngôn gật đầu.

“Anh chuẩn bị quay phim, em nghỉ ngơi đi.”

Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy có người đi về phía mình, nên nói vài câu với Đường Tuế rồi cúp điện thoại.

Bọn người Mạc Thành đi tới, thấy Lục Cảnh Ngôn mất tự nhiên cúp điện thoại thì sôi nổi trêu chọc.

“Cảnh Ngôn, cậu đang gọi điện thoại với ai đấy?”

Lục Cảnh Ngôn cất điện thoại vào, gật đầu.

Rồi cầm tablet lên mở chương trình phát trực tiếp, rời đi.

Mạc Thành:???

“Tôi không nhìn lầm chứ, vừa rồi Lục Cảnh Ngôn mới gật đầu sao.”



Mạc Thành là bạn thời đại học của Lục Cảnh Ngôn, là bè lũ chung phòng kí túc xá.

Anh ta luôn cho rằng với tính cách lạnh nhạt này của Lục Cảnh Ngôn, có lẽ sẽ cô độc đến cuối đời.

Ai ngờ anh còn có bạn gái.

Vậy là Mạc Thành nhanh chóng đuổi theo.

“Cảnh Ngôn? Cái tên nhà cậu, không trung thực nhé! Yêu đương vụng trộm mà không giới thiệu cho tôi biết.”

...

Hơn năm giờ chiều.

Đường Tuế tỉnh giấc, ngửa mặt lên trời, dụi dụi đôi mắt to ngấn nước rồi bước ra ngoài.

Cô vừa mới đứng ở cổng làng thì hai người Long Hạo và Lưu Chấn Đông đã đứng đợi bên ngoài.

“Tiểu Đường, cùng nhau ăn cơm đi.”

Đường Tuế gật đầu, đi theo hai người họ vào cổng làng.

Ngôi làng không lớn, chỉ cần bước vài bước là đã đến cổng làng.

Ở một chỗ đất trống, có hai cái bàn, trên bàn vừa có cháo loãng và dưa cải, vừa có cua hoàng đế, tôm hùm và súp vi cá mập.

Quả thật giống như Khang Bình nói, càng nhiều điểm tích lũy thì bữa tiệc sẽ càng xa hoa.

Một bàn lớn đồ ăn, hương thơm tỏa khắp nơi.

Đường Tuế liếm môi, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói máy móc.

“Nhiệm vụ, ăn con tôm hùm lớn mà Đường Tuế đưa cho, phần thưởng là đôi chân dài, nếu thất bại thì thu hồi làn da nõn nà.”

“Nhiệm vụ, làm gãy cánh tay của Đường Tuế, sẽ thay đổi cho cô một gương mặt mới.”