Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 242



Tiểu Bảo ngước mắt nhìn thoáng qua Khương Vân Thần, thấy dáng vẻ hắn không giống như đang tức giận, trong lòng mới an tâm một chút.

"Tối hôm qua con phát sốt, nương thức cả đêm chăm sóc con, cho con uống thuốc, lại dùng khăn lạnh đắp lên trán con."

"Con cảm thấy, nương đã thay đổi rồi, bây giờ nương rất yêu thương bọn con, con tin tưởng nương."

Khương Vân Thần nghe vậy, đây là những chuyện mà hắn không biết.

Nếu thật sự đúng như lời Tiểu Bảo nói, vậy Đường Tuế cũng không phải người tàn ác gì.

Dường như nàng đang thật lòng bù đắp, muốn sống hòa hợp với bọn trẻ.

Khương Vân Thần nhìn thoáng qua Đại Bảo vẫn tức giận như trước.

Hắn sờ đầu của Đại Bảo.

"Hôm nay ta và nương các con đã nói chuyện, nàng nói về sau muốn sống hòa hợp với chúng ta, sẽ đối xử tốt với các con, bây giờ Đại Bảo có thể không gọi nương, nhưng con không thể vì Tiểu Bảo gọi vậy mà tức giận được."

"Con hiểu không, Đại Bảo?"

"Dạ."

Đại Bảo nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu.

"Càng không được vì chuyện này mà tổn thương muội muội."

Khương Vân Thần không vui nhíu mày.

"Vâng."



Đại Bảo nhận sai.

Thấy thế, Khương Vân Thần cũng không nói thêm gì nữa.

Trước khi hắn rời đi, hai đứa trẻ đã chơi đùa vui vẻ trở lại.

Khương Vân Thần ra ngoài, đứng trước cửa, ánh mắt vô thức nhìn về phía phòng bếp.

Đường Tuế đang nấu cơm trong đó.

Dường như nàng đang rán món gì, một lát sau đã ngửi thấy mùi thơm.

Trong phòng bếp không có đèn, chỉ có ánh lửa lách tách từ bếp củi.

Ánh sáng chập chờn chiếu lên mặt Đường Tuế.

Khiến cả người nàng nhất thời trở nên nhu hòa đi.

Khương Vân Thần đứng từ xa thấy vậy, cảm thấy chỗ nào đó trong lòng cũng mềm mại hơn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -3, tổng còn 95.

Vừa nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm đũa của Đường Tuế thoáng chốc cứng đờ.

Nàng quay đầu nhìn ra ngoài.

Nhưng lại không có ai cả.

Rốt cuộc là điều gì đã làm cho giá trị hắc hóa giảm bớt.

Đường Tuế thầm cảm thấy kì lạ, tiếp tục cúi đầu nấu cơm.



Chờ sau khi nấu chín, Đường Tuế mới gọi với ra ngoài.

"Khương Vân Thần, chàng đến giúp đỡ một chút."

Vừa gọi một tiếng, Khương Vân Thần đã từ bên ngoài đi đến.

"Chàng bê cái bản nhỏ đặt lên giường đi."

Đường Tuế đặt tất cả các món ăn lên bàn, bây giờ chỉ đợi Khương Vân Thần đi qua bê bàn đặt lên giường là được.

"Ừm."

Khương Vân Thần nhìn thoáng qua rồi bưng bàn gỗ nhỏ đi ra ngoài.

Hắn đi trước, Đường Tuế cũng theo hắn đi ra.

Hai người một trước một sau, đi tới phòng của bọn trẻ.

Đường Tuế bảo bọn chúng ngồi xuống, nàng dọn ra một chỗ bằng phẳng rồi mới bảo Khương Vân Thần đặt bàn xuống.

"Oa."

Nhất là Tiểu Bảo, không nhịn được mà hô ra tiếng.

Đại Bảo thật ra cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng mà, nghĩ đến quan hệ của mình và Đường Tuế không tốt cho lắm, nên vẫn kiềm chế không hé răng.

"Cho ta lên trước đi, chàng cũng lên giường đi, mọi có có thể ăn cơm cùng nhau."

Nói xong, Đường Tuế cởi giày, lên giường xong rồi nhìn Khương Vân Thần.