Hồi trước, lúc còn chưa chia nhà, bọn họ không tình nguyện phụ trách chi tiêu phí đọc sách cho Khương Vân Thần, còn cảm thấy nhà của hắn và nàng đang lãng phí lương thực.
Ban đầu, mẹ Khương muốn để Khương Vân Thần cưới người nhà mẹ bà ta, ai ngờ Khương Vân Thần không muốn, quyết tâm muốn cưới con gái tú tài.
Đối với mẹ Khương mà nói thì cưới một người vợ như vậy về làm gì, vai không thể gánh, tay cũng chẳng mang vác được vật nặng.
Về sau chia nhà, hai bên không còn qua lại.
Đường Tuế cảm thấy, trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng nàng cũng không nói rõ được.
Đường Tuế ra ngoài, đun thêm một ít nước rồi đem vào rửa mặt cho bọn nhỏ, xong lại quay về phòng, nằm xuống ôm Tiểu Bảo.
"Con không muốn ngủ ở đây, con muốn ngủ với cha cơ."
Đường Tuế nghe vậy, vừa định đưa tay ôm Đại Bảo, đã bị Đại Bảo tránh ra.
Đường Tuế không còn cách nào, đành phải tới chỗ Khương Vân Thần: "Đại Bảo muốn ngủ với chàng."
Khương Vân Thần nghe thế cũng không tỏ vẻ gì, lập tức đi theo Đường Tuế, bế Đại Bảo trở về phòng mình.
Ban đầu Tiểu Bảo còn hơi chán nản vì không có Đại Bảo ở đây.
Nhưng chờ đến lúc Đường Tuế nằm vào trong chăn, còn vươn tay ôm lấy nàng.
Cảm xúc chán nản của Tiểu Bảo lập tức biến sạch.
Thay vào đó là sự kích động.
He he he, mẫu thân thích mình.
Mẫu thân chỉ ôm một mình mình.
"Nương."
Tiểu Bảo vươn hai cánh tay nhỏ ra, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Tuế.
"Tiểu Bảo, để nương kể chuyện cho con nghe nhé!"
Tiểu Bảo vừa nghe thế: "Kể chuyện, nương sẽ kể chuyện sao, Tiểu Bảo rất muốn nghe kể chuyện."
Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, đôi mắt lánh lấp như ánh sao.
Đường Tuế nghĩ nghĩ, sau đó kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ.
Giọng nàng trầm ấm, dịu dàng.
Kể được một nửa thì Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi.
Nhìn Tiểu Bảo đã ngủ, Đường Tuế vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về, vén lại chăn, định ngủ cùng nhau.
Đúng lúc này, gian phòng cách vách truyền đến giọng nói của Đại Bảo.
"Sau đó thì sao, ăn bà ngoại, còn muốn ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ hả?"
Giọng Đại Bảo còn cực kỳ lo lắng.
Đường Tuế sửng sốt, hoàn toàn không ngờ, dỗ một đứa ngủ, thế mà đứa kia lại không ngủ, còn muốn hỏi tình tiết tiếp theo như thế nào.
Đường Tuế đang suy nghĩ nên đối phó với nó như thế nào.
Một bên khác, Khương Vân Thần mở miệng nói chuyện.
"Muội muội ngủ rồi, con lộn xộn gì đấy?"
"Nhưng mà... Nhưng mà con muốn biết sói xám có ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ không."
Đại Bảo siết chặt ngón tay, ấm ức nói.
"Nếu con muốn biết như vậy, sao còn muốn qua đây ngủ cùng cha?"
Khương Vân Thần lên tiếng hỏi.
Hắn chỉ ở nhà mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ phải quay về thị trấn đọc sách.
Mấy đứa nhỏ chắc chắn muốn đi theo mẫu thân chúng nó.
Đại Bảo cũng ấm ức lắm chứ!
Chính thằng bé cũng không ngờ tới chuyện sẽ như thế mà.
Khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn mình thằng bé Đại Bảo mãi không thể ngủ được.
Trong lòng thằng bé cực kỳ bối rối.
Một mặt cảm thấy Đường Tuế không tốt chút nào, mình không muốn thân thiết với nàng.
Nhưng mà, nàng làm đồ ăn ngon như vậy, còn kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ hay thế nữa.