Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 255



"Ta biết rồi."

Chuyện của nàng ấy đã khiến cho ca ca và tẩu tẩu lo lắng.

Nàng ấy không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn nhỏ nữa.

Đường Tuế tiếp tục nấu cơm, mùi thơm tràn ngập trong không khí.

Rất nhanh, nàng dùng đậu phụ còn dư lại làm món đậu phụ trộn lòng đỏ trứng gà, một món canh tôm trứng thêm đậu hủ, một món đậu xào rau, cuối cùng còn dùng váng sữa đậu nành làm canh thịt.

Nấu xong, thì bê bát cơm đặt lên bàn với Khương Tiểu Muội.

Đôi mắt Khương Tiểu Muội sáng lấp lánh, vẻ mặt không thể tin được.

"Tẩu tử, tẩu giỏi quá, sao cái gì cũng biết làm vậy, đúng là quá đỉnh."

Tiểu Bảo Đại Bảo bên cạnh cũng chung niềm tự hào.

He he he, mẫu thân chúng nó siêu giỏi.

Đồ ăn ngon gì cũng biết làm.

Đã thế còn rất ngon nữa.

Nếu chúng ra ngoài khoe với lũ trẻ khác, bọn nó cũng không dám tin.

Ngay lúc này, Khương Tiểu Muội có chỗ không hiểu, cảm giác tẩu tử bây giờ rất hiền huệ chứ không hề hung ác giống như hồi trước.

Nàng ấy hỏi một chút chắc là không có vấn đề gì.

"Tẩu tử, sao trước kia ngươi không nấu thế?"

Đường Tuế hơi sửng sốt.

"Trước kia cha mẹ ta bắt ta gả cho ca ca muội, ta không bằng lòng cho lắm, vốn đã quen sống trong thị trấn, bỗng nhiên lại đến nông thôn, cha mẹ muội lại là kiểu người đó, khiến ta rất không thích."



"Cho nên giống như bất chợt mất hy vọng sống, ta cảm thấy sống lộn xộn qua ngày là được."

"Thì ra là vậy."

Khương Tiểu Muội gật mạnh đầu.

"Nhà chúng ta nghèo quá, tẩu tử tới đây sống không quen là chuyện bình thường."

"Vả lại ca ca ta thì luôn đọc sách ở bên ngoài, không thể để ý chuyện nhà, cha mẹ muội lại có thái độ kiểu đó với tẩu tẩu, rất không tốt."

"Đúng đúng đúng."

Hai đứa nhỏ bên cạnh lúc này cũng nhất trí gật đầu, thì ra trước kia chúng nó toàn trách oan mẫu thân.

"Nương, đừng trách chúng con."

Đại Bảo và Tiểu Bảo đều cảm thấy rất có lỗi, hai đứa đều nắm lấy tay Đường Tuế xin lỗi.

Nàng nói bừa vậy thôi, nhưng bây giờ ba đứa nhỏ đều nhìn nàng vói vẻ mặt đầy hối lỗi.

Cái này thật sự... Có hơi...

Hình như có chỗ nào sai sai thì phải.

"Được rồi, ăn cơm thôi."

Đường Tuế nhanh chóng nói lảng sang đề tài khác, cùng lúc sai Đại Bảo đi gọi Khương Vân Thần.

Nhưng đúng lúc này, Khương Vân Thần đi từ ngoài vào.

"Cha tới rồi."

Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa thấy Khương Vân Thần tiến vào, chúng đều bắt đầu hoan hô.

He he, tốt quá.



Nghĩ đến bây giờ được ăn gì đó đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ rồi.

Vẻ mặt Đường Tuế lại hơi khác thường, không biết lời nàng vừa nói có bị Khương Vân Thần nghe thấy không.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -5, tổng còn 65, uầy, Củ Cải Nhỏ quá giỏi, quá đỉnh luôn.

Nghe Luân Hồi Kính khen ngợi, Đường Tuế có chút thờ ơ.

Về phần nó gọi nàng là Củ Cải Nhỏ, nàng càng không để ý.

Cùng lắm thì coi như không nghe thấy thôi.

Dù sao chuyện nàng là nhân sâm, không phải người khác nói một chút là có thể thay đổi.

Đùa à.

Người một nhà ngồi xuống, cầm đũa lên ăn cơm.

Rất kỳ lạ, rõ ràng không phải thịt, nhưng lại ăn ngon như vậy.

"Nương nấu ăn ngon quá đi mất."

Đại Bảo ngọt ngào khen.

Đường Tuế nghe thế, đôi mắt cười cong cong.

"Đúng vậy, ngon cực kỳ, trước giờ con chưa ăn món nào ngon như vậy."

Tính tình Khương Tiểu Muội thuộc kiểu ngại ngùng, nàng ấy cúi đầu, gương mặt nhỏ đỏ bừng.

Gật đầu một cái.

"Cha, cha thấy có ngon không?"

Tiểu Bảo thấy Khương Vân Thần không phát biểu ý kiến, nhanh chóng truy hỏi.