"Vậy về sau ta gọi cô nương là Khương nương tử nhé."
Đường Tuế nghe vậy, hửm, Khương nương tử, nghe cũng được đấy.
Đợi cho đồ ăn được bê hết lên, chưởng quỹ lập tức đi xuống.
Cả nhà quây quần bên mâm cơn nóng hầm hập, Đường Tuế ăn một miếng cá chiên, lại nghiêng đầu nhìn Khương Vân Thần đang ngồi bên cạnh, âm u trong mắt đã tan biến mất, bây giờ biến thành ánh mắt trong suốt.
Khương Vân Thần nhận ra Đường Tuế đang nhìn mình, quay đầu liếc mắt nhìn Đường Tuế một cái.
Đường Tuế cười hì hì, cúi đầu tiếp tục ăn.
Chờ ăn cơm xong, cả nhà họ rời khỏi Túy Tiên lâu, đi ra ngoài mua chút đồ vật linh tinh.
Chạng vạng tối mới về đến nhà.
Lúc về đến nhà.
Đại Bảo và Tiểu Bảo lại sờ bụng, dường như hai đứa lại đói rồi.
"Nương, mấy thứ vừa mua để cho con với cha thu dọn là được rồi, nương với cô nhỏ đi nấu cơm đi."
Theo như lời phụ thân nói, mỗi người một việc, sẽ hoàn thành nhanh hơn.
Tiểu Bảo cũng gật đầu.
"Đúng, đúng vậy, hơn nữa đồ ăn mẫu thân nấu nhất định rất ngon, bọn con còn đang chờ ăn đây này."
"Được rồi, vậy nương và Tiểu Muội đi nấu cơm, ba người cứ từ từ thu dọn nhé."
Đường Tuế cười cười gật đầu.
Hai đứa bé đồng loạt gật đầu.
Đường Tuế kéo tay Khương Tiểu Muội vào bếp.
Có Khương Tiểu Muội giúp đỡ, còn Đường Tuế cầm muôi, hai người không nhanh không chậm nấu cơm.
"Tiểu Muội, giấy bán thân của muội tẩu vẫn còn giữ, chút nữa muội mang đi đốt đi."
Đường Tuế bỗng nhiên nhớ đến chuyện này.
Khương Tiểu Muội lắc đầu.
"Tẩu tử, tạm thời đừng đốt. Chỉ sợ về sau hai người già kia đột nhiên nảy ra ý đồ xấu gì đó, trước khi muội lập gia đình thì không cần thiêu hủy, huống chi, cái tờ giấy đó nằm trên tay tẩu tử, muội có gì phải lo lắng đâu."