Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 282



Khương Vân Thần bên này cảm thấy thoải mái còn một số học tử xung quanh hắn bắt đầu than vãn, ngửi thấy mùi hương này, mà bọn họ chỉ có thể ăn màn thầu vừa lạnh vừa cứng.

Ngẫm lại thì cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà đang trong trường thi, dù có không phục ngàn vạn lần đi nữa thì bây giờ cũng chỉ có thể im lặng.

Chờ đến khi thi xong, Khương Vân Thần tinh thần phấn chấn đi ra ngoài.

So với những người khác thì hắn sống quá sung sướng, ăn ngon, mặc ấm.

Đường Tuế và bọn nhỏ đứng bên ngoài trường thi, yên lặng chờ Khương Vân Thần ra ngoài.

Ngay khi nhìn thấy Khương Vân Thần, nàng giơ tay lên, liều mạng vẫy tay với Khương Vân Thần.

“Tướng công.”

Thật ra Khương Vân Thần vừa mới ra khỏi cửa, cũng đang tìm Đường Tuế trong đám người, liếc mắt một cái là thấy được Đường Tuế đang vẫy tay ngay.

Khóe miệng hắn không khỏi hơi cong lên.

Rồi nhanh chóng sải bước đi qua, tới trước mặt Đường Tuế, cũng không quan tâm tới lễ nghi gì, trực tiếp ghì chặt Đường Tuế vào lòng mình.

“Nương tử.”

Đường Tuế bị hắn ôm, xém không thở nổi.



Hai đứa nhóc dưới chân cười hì hì nhìn cha mẹ ôm nhau.

"Cha, con cũng muốn ôm một cái."

Đại Bảo gọi một tiếng.

Tiểu Bảo cũng nhanh chóng kêu theo: "Cha, ôm một cái."

Trong lồng ngực Khương Vân Thần là thân thể mảnh khảnh mềm mại của Đường Tuế, trong hơi thở là mùi hương thấm vào ruột gan, nhất thời, hắn không nỡ buông tay.

Nhưng mà... Bọn nhỏ cứ kêu mãi.

Cũng không còn cách nào.

Hắn chỉ đành ho khan một tiếng, lưu luyến buông Đường Tuế ra, cúi người mỗi bên một đứa, ôm Đại Bảo và Tiểu Bảo vào lòng.

"Cha, cao quá."

Tiểu Bảo cười hì hì, bởi vì được Khương Vân Thần ôm nên tâm nhìn cao hơn, đôi tay nhỏ của bé không kìm được bắt đầu vỗ tay.

Đại Bảo là bé trai, dù trong lòng có vui mừng thì cũng phải kiềm chế không biểu hiện ra ngoài, nhưng nụ cười trên mặt cậu không thể nào che giấu được.

"Ca ca, tẩu tử đã sắp xếp một bàn cho huynh ở Túy Hương Lâu, chúng ta đi ăn cơm đi!"

Khương Tiểu Muội cũng vui vẻ, nhưng mà hiện tại đang ở bên ngoài, biển người tấp nập, không phải chỗ để nói chuyện.



"Được, chúng ta đi thôi."

Khương Vân Thần đáp, thật ra hắn rất muốn thả hai đứa nhỏ xuống, dắt tay Đường Tuế.

Nhưng nghĩ lại, bên ngoài nhiều người như thế, hai đứa nhỏ lại còn bé xíu, thả chúng xuống để tự đi chắc chắn không an toàn.

Nghĩ kỹ, vẫn là hắn ôm đi thì hơn.

Cả nhà vừa đi vừa nói, một lát sau đã đi tới Túy Hương Lâu.

Chưởng quầy vui cười hớn hở đứng bên cạnh, đón cả nhà họ vào, đi thẳng đến phòng riêng trên lầu.

Thật ra, trong khoảng thời gian làm việc chung này, chưởng quầy cũng biết được thành tích của Khương Vân Thần trong học viện.

Trong tiệm của họ có không ít học tử tới ăn cơm, ai cũng ngầm biết, thủ khoa lần này e là nằm trong lòng bàn tay Khương Vân Thần.

Chậc chậc chậc.

Có thể tưởng tượng người này khó lường cỡ nào.

Về sau... Có khi sẽ là Trạng Nguyên.

Hơn nữa, trấn Thanh Phong này của họ, vốn không phải là vùng hẻo lánh, là một khu vực náo nhiệt.

Còn gần kinh thành, nhờ phúc của Đường Tuế, bây giờ ông ta đã bắt đầu chuẩn bị mở cửa hàng mới trong kinh thành rồi.