Gương mặt một giây trước còn treo nụ cười tươi tắn rực rỡ như ánh mặt trời Đường Tuế nhanh chóng trở nên suy sụp.
Người lạnh lùng như Cố Đình Uyên vốn sẽ không để ý đến chuyện nhỏ như này.
Nhưng, anh vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
"Em, em sao vậy?"
"Phòng chỗ đó đắt lắm, em không có tiền trả anh."
Nói xong, bả vai Đường Tuế lại sụp xuống.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, để Cố Đình Uyên ăn cơm cô làm.
"Không sao, anh không cần tiền, chỗ đó vốn là chỗ trống, em cứ ở thoải mái."
Cố Đình Uyên không ngờ nguyên nhân lại là như thế, anh nhún vai, cũng không coi nó là quan trọng.
"Em nhớ là, công ty cách chỗ đó gần lắm! Hay là, mỗi ngày em đi đưa cơm cho anh, được không?"
Cố Đình Uyên vừa chuẩn bị từ chối, nhưng giây tiếp theo, nhìn đôi mắt như con nai con của Đường Tuế, lời từ chối lập tức nghẹn lại ở cổ họng, không nói được gì.
Anh hơi khựng lại rồi gật đầu.
"Cũng được."
Thật ra, nói xong Cố Đình Uyên đã hối hận, dù sao bây giờ Đường Tuế vẫn là vợ của Cố Đình Tước, anh lại để cô ra vào công ty, đưa cơm cho mình.
Này coi là gì?
Cả nhà Cố Đình Tước không biết xấu hổ nhưng anh còn cần mặt mũi.
"Cảm ơn anh!"
Đường Tuế nín khóc mỉm cười, cực kỳ rực rỡ.
Cố Đình Uyên bị nụ cười xán lạn của Đường Tuế làm chói mắt, anh cụp mi, lấy một quyển sổ ra, viết địa chỉ chung cư và mật mã cửa chính vào, sau đó xé tờ giấy đưa qua.
Trong xe yên tĩnh trở lại, sau khi Đường Tuế vui mừng vì có chỗ trú chân, cô lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Mãi đến khi xe đến Thâm Hải Lam Đình, Đường Tuế bị Cố Đình Uyên đánh thức.
Xe trực tiếp đỗ dưới lầu chung cư, tạm biệt Cố Đình Uyên, Đường Tuế mang thẳng hành lý lên lầu.
Căn hộ nằm trên tầng 19, là một căn hộ gia đình hai phòng.
Bấm mật mã mở cửa đi vào, nội thất bên trong được trang trí theo phong cách đơn giản phóng khoáng.
Hẳn là được dọn dẹp thường xuyên nên bên trong rất sạch sẽ.
Đường Tuế không ở trong phòng ngủ chính mà lựa chọn phòng ngủ phụ bên cạnh phòng ngủ chính.
Sắp xếp hành lí lại một chút, Đường Tuế đang định ra ngoài mua một cái điện thoại.
Ở xã hội hiện đại, không có điện thoại thật sự rất bất tiện.
Tiêu 2500 tệ mua một chiếc smartphone bình thường, trong tay Đường Tuế chỉ còn dư lại 3000 tệ.
Cô vừa lắp sim vừa trù tính làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Có lẽ vì không muốn nguyên chủ thành tài, cho nên lúc chọn chuyên ngành đại học cho cô, nhà họ Thẩm trực tiếp chọn ngành dinh dưỡng học, sau khi ra trường là một chuyên gia dinh dưỡng.
Tốt nghiệp rồi, lại nói Đường Tịch Dao cần được chăm sóc, bắt cô phải ở nhà chăm sóc cho Đường Tịch Dao.
Giấy chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng của cô đúng lúc có thể chăm sóc cho các bữa ăn của Đường Tịch Dao.
Về sau gả cho Cố Đình Tước, cô cũng không đi làm, chỉ ở nhà hầu hạ mẹ chồng và em chồng, đã vậy còn bị đối xử không giống con người, lâu lâu lại phải về nấu cơm dinh dưỡng cho Đường Tịch Dao.
Bởi vì là một cô gái ngốc nghếch chưa từng sống cho bản thân một ngày nào nên nguyên chủ thậm chí còn không biết mình hứng thú và yêu thích cái gì.
Nghĩ vậy, điện thoại cũng được lắp sim và khởi động.
Tiếng chuông điện thoại mặc định vang lên, nhìn thấy người gọi là "Chị gái", Đường Tuế biết ngay là Đường Tịch Dao gọi tới.
Có lẽ là đã biết cô rời khỏi nhà họ Cố từ miệng Cố Hoàn Ninh, cho nên cô ta gọi điện thoại tới hỏi thăm.
Đường Tuế ấn nghe máy, đưa điện thoại tới bên tai.