Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 303



Ánh mắt lạnh lùng của Đường Tuế đảo qua người bọn họ.

"Xem đi, các người cũng không bằng lòng sống những ngày như thế, vì sao còn bắt tôi phải sống? Còn dám nói tôi tùy hứng nữa không?"

Đường Tuế nói xong, nhìn hai người họ vài lần, lúc này mới đứng lên.

Đang định rời đi thì bị Đường Tịch Dao gọi lại.

Đường Tuế đứng lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn Đường Tịch Dao.

"Tuế Tuế, nếu Đình Tước bằng lòng sống hòa hợp với em thì sao?"

Đường Tịch Dao khẽ cắn môi, quyết định, hay là hy sinh một chút?

Tối thiểu cũng nên cho Đường Tuế một chút ngon ngọt.

Tuy rằng, cô ta thực sự không muốn như thế.

Có điều, nếu cô ta không chịu chút thua thiệt, đến lúc đó Đường Tuế vẫn không muốn, vậy người xui xẻo sẽ thành cô ta.

"Có vậy tôi cũng không đồng ý."

Đường Tuế lạnh lùng từ chối.

"Tôi đã không thích Cố Đình Tước nữa, Đường Tịch Dao, nếu cô thích, vậy sao không nhanh chóng nắm chặt đi, nếu không... Cố Đình Tước thực sự sẽ không thuộc về cô nữa đâu."

Đường Tuế thản nhiên nói, lại lạnh lùng liếc cô ta một cái.

Rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Đường Tuế vừa mới rời đi, Đường Tịch Dao ngồi trên giường bệnh bắt đầu phát điên.



"A..."

Cô ta hét lên, ngón tay cũng túm chặt lấy chăn, ánh mắt co rút lại.

Nếu có thể, cô ta cũng đâu muốn sống cuộc sống như bây giờ.

Nếu thân thể cô ta tốt lên, sao cô ta có thể không nghĩ tới chuyện sống tốt cùng Cố Đình Tước cơ chứ?

"Hu hu hu."

Hai tay Đường Tịch Dao che mặt, khóc rống lên.

Mẹ Đường đứng bên cạnh thấy cô ta như vậy thì cực kì đau lòng.

"Tịch Dao, nếu không con vẫn nên nhanh chóng đến đó đi. Cái con khốn Đường Tuế chết tiệt kia, bây giờ lại ngang bướng như thế."

"Hừ, dù sao mẹ sẽ không cho nó một đồng nào, mẹ rất muốn xem, bây giờ nó không có một xu dính túi, nó sẽ sống bằng cách nào."

Mẹ Đường nghiến răng nghiến lợi nói.

Đường Tuế chỉ là một đứa vô dụng, trước kia nhận nó về nuôi, chủ yếu là để nó làm kho máu cho Đường Tịch Dao, bây giờ Đường Tịch Dao không cần nữa, vậy thì nó sẽ thành người hầu, ở đợ.

Nhưng mà người hầu này, thế mà lại có ngày dám cãi lại.

Điều này khiến cho bọn họ không thể chịu được.

Mẹ Đường nghiến răng, ngón tay cũng siết chặt lại.

Đường Tịch Dao nghe thấy lời mẹ Đường nói cũng hơi nao nao.

Thật ra, lời mẹ Đường nói cũng không phải không có đạo lý, bây giờ đã đi tới hoàn cảnh này rồi, cô ta còn có thể làm gì đây.

"Vậy đợi thêm mấy ngày nữa con hỏi bác sĩ xem."



Đường Tịch Dao bất đắc dĩ đến hai mắt đều đỏ lên.

"Ôi, đứa con đáng thương của mẹ."

Mẹ Đường đau lòng ôm Đường Tịch Dao vào lòng.

Một bên khác, Đường Tuế vừa về đến căn hộ thì nhận được nhiệm vụ của Luân Hồi Kính.

Luân Hồi Kính: Đút trái cây cho Cố Đình Uyên.

Đường Tuế:!!!

Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên vẫn không giảm chút nào, hơn nữa, từ bữa cơm trưa nay có thể nhìn thấy Cố Đình Uyên dường như không phải thật sự thích cô đến gần.

Đường Tuế: Mi phát nhiệm vụ gấp như vậy làm gì, ngày mai rồi làm không được sao?

Luân Hồi Kính: Cũng đâu phải tôi muốn vậy đâu.

Đường Tuế: Hừ!

Còn làm sao được nữa, Đường Tuế đành phải ghé vào siêu thị bên cạnh, mua chút hoa quả rau dưa.

Bữa tối không nên ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, lúc này cô vừa nấu cơm vừa bật chế độ ghi hình, vừa làm vừa giải thích các bước với máy ảnh.

Nấu cơm xong, lại xếp đồ ăn vào một cái hộp đẹp mắt.

Rồi cất di động đi, cầm hộp đồ ăn ra cửa.

Vài phút sau đã đến công ty của Cố Đình Uyên, cô lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Cố Đình Uyên.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, Cố Đình Uyên mới bắt máy.