Đường Tuế mang theo túi giữ nhiệt, đi đến trước bàn trà rồi lấy hết đồ ăn trong túi ra.
“Vì là bữa khuya nên em làm rất đơn giản, chỉ là Tteokbokki bình thường thôi.”’
Đường Tuế giương mắt nhìn Cố Đình Uyên nói.
Đúng lúc này, Cố Đình Uyên cũng vừa vặn bước đôi chân dài đến trước mặt Đường Tuế.
Anh ngồi xuống, mở hộp cơm ra, nhìn Tteokbokki bình thường cô nói mà trầm mặc.
Tteokbokki này, nhìn không bình thường chút nào.
Tteokbokki màu trắng, bên trên còn có chữ I <3 U.
Cái này sao làm được nhỉ.
Còn nữa, sao cô lại làm cho anh Tteokbokki I <3 U.
“Cái này có ý gì à?”
Tay cầm đũa của Cố Đình Uyên hơi khựng lại.
“Chính là em thích anh đó.”
Đường Tuế chống cằm, đôi mắt đen láy long lanh linh động.
Cười khanh khách nhìn Cố Đình Uyên.
“Anh ăn thử xem, cái này ngon lắm đó.”
Tteokbokki là làm từ bánh mật, trứng gà tươi, thêm rau xanh xào đơn giản.
Nhưng vị lại rất ngon, Đường Tuế không biết anh có thể ăn ớt được không.
Món này nếu thêm xíu ớt vào vị sẽ ngon hơn.
Cố Đình Uyên cũng không có nói tiếp, cầm đũa bắt đầu ăn.
Bình thường anh rất ít ăn bánh mật, càng không ăn bánh mật như món chính.
Chẳng qua Đường Tuế làm rất ngon, sắc hương vị đều đủ.
Hộp Tteokbokki này nhanh chóng hết sạch.
Cố Đình Uyên cảm giác mình vẫn chưa ăn no.
“Còn này.”
Nói rồi Đường Tuế lại lấy một hộp cơm nhỏ, mở ra.
Dưới đáy hộp cơm được trải lớp bột đậu nành, bên trên bày hai khối bánh mật em yêu anh, trên bánh mật còn được rưới một ít nước đường đỏ: “Ăn đi, đây là hai khối bánh ngọt.”
Cố Đình Uyên nghe vậy, cũng dùng đũa, kẹp lấy rồi đưa đến bên môi.
Không ngờ bánh mật ngọt này lại còn ngon hơn.
Hai khối bánh nhanh chóng bị anh ăn hết.
Đường Tuế thấy vậy nghĩ, Cố Đình Uyên thích ăn ngọt, quả là không sai.
Cô cong môi, mắt cũng chớp chớp.
Lại lấy một cái hộp nhỏ trong túi giữ nhiệt ra.
“Đây là bánh đúc đậu hoa anh đào.”
Cố Đình Uyên nhìn cô bưng từng cái chén bánh đúc đậu hoa anh đào đến trước mặt mình.
Dù sao cũng còn đói, vừa vặn anh cũng thích ăn bánh đúc đậu.
Múc một thìa, đưa lên miệng, mùi vị mềm ngọt, còn có mận bắc giải ngấy.
Thế nhưng, đợi đến khi ăn một miếng hoa anh đào, anh lại có chút giật mình.
Vậy mà lại có cảm giác xốp mềm, còn mềm dai hơn Tteokbokki mới nãy.