Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 312



"Anh ơi."

Đường Tuế rụt rè gọi một tiếng, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng, còn xen lẫn chút run rẩy.

Cố Đình Uyên ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh đảo qua người Đường Tuế một lần nữa.

"Cút."

Cố Đình Uyên thấp giọng đuổi một tiếng.

Bước chân Đường Tuế khựng lại, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Mắt Cố Đình Uyên đỏ ngầu, lúc nhìn người khác hệt như là quái thú, muốn nhanh chóng xé xác người ta ra.

Đường Tuế run sợ, trái tim nhỏ đập loạn xạ.

Đúng lúc này, Cố Đình Uyên lại nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Động tác của anh có chút mạnh mẽ, còn hơi thô lỗ.

Rượu chảy xuống quần áo.

Trước ngực áo đã bị ướt đẫm, dáng người cường tráng cũng lộ ra ngoài.

Đường Tuế mím môi, đôi mắt trong veo như nai con chớp chớp nhìn Cố Đình Uyên.

"Ầm ầm..."

Lại một đợt sấm sét ầm vang.

Căn phòng lập tức được chiếu sáng.

Trên gương mặt đẹp trai của Cố Đình Uyên mang theo thần sắc khó tả.



Anh chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi u tối nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Tôi bảo cô cút, cô không nghe được sao?"

Giọng anh vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Ánh mắt anh cũng mang theo sự u ám lạnh lẽo.

Chỉ nhìn Đường Tuế thôi cũng đã làm cả người cô cảm thấy rét buốt.

Giọng Đường Tuế mềm mại như mây trên trời, cũng rất giống kẹo bông gòn trong tay trẻ em.

Cô vừa nói chuyện vừa tiến vài bước đến gần Cố Đình Uyên.

"Ầm..."

Một tiếng vang rất lớn.

Chiếc ly đế cao trong tay Cố Đình Uyên bị ném tới trước chân Đường Tuế, những mảnh vụn nhanh chóng vươn vãi khắp mặt đất.

Đường Tuế bị dọa sợ, đứng im tại chỗ không dám động đậy.

"Anh ơi."

Cô hơi bất lực gọi một tiếng.

Trong lòng lại không ngừng mắng Luân Hồi Kính.

Đường Tuế: Luân Hồi Kính, mi ra đây cho ta.

Đường Tuế: Mi muốn ta chết thì nói thẳng đi, tình trạng Cố Đình Uyên thế này ai mà tới gần được chứ!

Luân Hồi Kính: Tôi oan mà, mấy nhiệm vụ này đều do cấp trên đưa xuống, tôi chỉ là bên trung gian thôi, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì tới tôi.

Luân Hồi Kính than oan uổng xong thì trực tiếp ngậm miệng, rút lui.



Nghe tiếng kêu như mèo con của cô, trái tim Cố Đình Uyên như bị cào ngứa.

Anh đột nhiên đứng dậy, đi về phía Đường Tuế.

Anh đi thẳng tới trước mặt Đường Tuế, cánh tay mạnh mẽ có lực lập tức siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Đường Tuế.

Đường Tuế lập tức bị kéo đến trước mặt anh.

"Tôi đã cho em cơ hội, để em đi."

Cố Đình Uyên thấp giọng nói, hơi thở nóng bỏng, từng chút từng chút phả lên mặt Đường Tuế.

Rượu không say người, người tự say.

Đường Tuế căn bản không uống rượu, nhưng dưới sự bao vây của Cố Đình Uyên, cô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, choáng váng, giống như đang say.

Cánh tay nhỏ trắng nõn tinh tế siết chặt Cố Đình Uyên, giống như con thuyền chập chờn trên biển cả trong mưa gió.

Chỉ có thể bám vào người Cố Đình Uyên.

Lúc này, Cố Đình Uyên giống như ma quỷ, khiến người ta sợ hãi.

Ngay lúc Đường Tuế không biết làm sao, một tay Cố Đình Uyên nâng cổ cô, ép đầu cô kề sát mặt anh.

Môi anh trực tiếp in lên môi cô.

"Ưm..."

Trong một tích tắc, quả thật không dễ hô hấp chút nào.

Ngoài cửa sổ, sấm sét vẫn ầm vang.

Trái tim Đường Tuế bấn loạn.