Đường Tịch Dao thùy mị dịu dàng khoác tay Cố Đình Tước đi tới.
“Sao em lại đối xử với bác gái như thế, không có lễ phép gì cả!”
Đường Tịch Dao buông Cố Đình Tước ra, đi tới trước mặt Đường Tuế.
“Cho dù em và Đình Tước đã ly hôn, nhưng bác gái cũng là bề trên của chúng ta! Em không thể không lễ phép như vậy được.”
“Em nghe lời chị, xin lỗi bác gái đi!”
Đường Tịch Dao bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Đường Tuế, muốn cô nói xin lỗi.
Đường Tuế bỗng liếc mắt một cái, không muốn quan tâm đến ả Đường Tịch Dao dối trá này.
Cô lập tức hất tay cô ta ra, lạnh nhạt cười cợt.
“Cô là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi.”
“Cô có biết lúc trước bà ta đối xử với tôi như thế nào không?”
“Trước kia tôi ở nhà họ Cố còn không bằng người hầu, cô và Cố Đình Tước yêu nhau, cô cảm thấy mình tạm thời không thể sinh con nên không muốn gả cho Cố Đình Tước, vì thế muốn tôi giữ vị trí cho mình, giúp cô chịu lửa giận của mẹ Cố sao? Sau đó, Cố Đình Tước lại vì sự phó thác và dịu dàng cô, thủ thân như ngọc vì cô, cô tính hay phết đấy! Đường Tịch Dao.”
Đường Tuế vừa mới nói xong lời này, Đường Tịch Dao sợ ngây người.
Chuyện này là thật, cô ta thật sự nghĩ như thế.
Nhưng vì sao Đường Tuế lại biết những chuyện chôn sâu trong lòng của cô ta chứ.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Cô nói bậy nói bạ!”
Cơ thể Đường Tịch Dao lảo đảo, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
“Phải không.”
Đường Tuế hờ hững đáp.
Cô đúng là không có bằng chứng gì, nói ra những lời này cũng không hề có căn cứ gì.
Nhưng chỉ cần những người kia có thể nghe hiểu, có thể tin tưởng là được rồi.