Cố Đình Uyên đi đến trước mặt Đường Tuế, vừa gặp đã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hôn lên tai cô một cái.
“Khai tây nấu thịt bò nạm anh thích nhất đó.”
Đường Tuế cười, nhấc nắp nồi lên, lộ ra mỹ thực bên trong.
“Ừm.”
Cố Đình Uyên đáp một tiếng, vẫn không buông Đường Tuế ra.
Người Đường Tuế thơm này, ôm thế này một ngày cũng được luôn.
Luân Hồi Kính: giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -20, giá trị hắc hóa về 0 rồi nha.
Nghe Luân Hồi Kính nói vậy, bàn tay đang nắm thìa của Đường Tuế hơi khựng lại.
Cô nhẹ nhàng đặt muỗng canh xuống, xoay người ôm Cố Đình Uyên.
“Tuế Tuế, anh muốn có bảo bảo.”
Bỗng dưng, Cố Đình Uyên nhẹ giọng nói bên tai cô.
Cơ thể Đường Tuế hơi run lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu đáp một tiếng, Cố Đình Uyên lập tức bế cô lên.
Hai người đi về phòng...
Chuyện mẹ Cố xảy ra đồng nghĩa với việc hai anh em Cố Đình Tước bị trục xuất ra khỏi giới nhà giàu. Hơn nữa, tài sản ba Cố phân cho anh em Cố Đình Tước, đã ít lại càng ít.
Bọn họ tiêu xài quen thói.
Bỗng nhiên túng thiếu như thế, bọn họ không chịu nổi. Cập ????hật t????uyệ???? ????ha????h tại ⩶ ????????ù????????????uyệ ????.v???? ⩶
Mặt khác, hào quang nam nữ chính đều đã biến mất, bọn họ làm cái gì cũng không được, gặp chuyện gì cũng đều là chuyện không may.
Cố Đình Tước mất đi nhiệt huyết, mượn rượu sống qua ngày.
Đường Tịch Dao chưa hề nghĩ đến Cố Đình Tước là người như vậy, vốn đã không có được tài sản nhà họ Cố, bọn họ ít nhiều cũng có nhà họ Đường.
Chỉ cần Cố Đình Tước là người có tài, sẽ có thể vượt qua ngàn dặm.
Ai ngờ, mới gặp chút chuyện này mà anh ta đã đỡ không nổi, cả ngày cằn cỗi không ra trò trống gì.
Đường Tịch Dao không nhịn được nữa.
“Cố Đình Tước, anh cứ tiếp tục như vậy, em sẽ ly hôn với anh.”
Cô ta có thể chấp nhận Cố Đình Tước không có tiền, nhưng không thể chấp nhận Cố Đình Tước ngay cả ý chí cũng không có.