Đường Mộc Nguyệt đưa Đường Tuế về sân, nhìn gương mặt vẫn đang căng chặt của Đường Tuế.
Sắp giận thành cá nóc luôn rồi.
Đường Mộc Nguyệt không nhịn được đưa tay véo.
"Muội giận cái gì, tiểu muội."
Đường Tuế không nói gì, chỉ giận dỗi rầm rì.
"Muội chỉ cảm thấy Kỷ Vạn Tinh này không hề xứng với tỷ tỷ chút nào, tỷ nhìn trúng hắn ta đúng là mắt có vấn đề."
Dù đang tức giận nhưng giọng Đường Tuế vẫn mềm mại tinh tế.
Đường Mộc Nguyệt nhìn mà thích thú: "Nha đầu muội, tỷ đã tước quyền quản lí gia nghiệp của hẳn rồi. Trở về tỷ sẽ cẩn thận xem xét, nếu không được, tỷ sẽ trục xuất hắn."
“Thật vậy chăng?”
Đường Tuế ngạc nhiên thốt lên.
Cảm giác như Đường Mộc Nguyệt vẫn không hoàn toàn bị hào quang nam chính của Kỷ Vạn Tinh hạ thấp chỉ số thông minh nữa.
"Đương nhiên là thật."
"Sao, muội còn chưa tin?"
Nói đoạn, Đường Mộc Nguyệt lại liếc Đường Tuế một cái.
Đường Tuế cười khanh khách gật đầu.
"Vậy tạm tin tỷ tỷ, nhưng mà, bây giờ trong lòng muội vẫn còn sợ hãi, muốn tỷ tỷ ngủ cùng muội cơ."
Nói xong, Đường Tuế lại ôm chặt Đường Mộc Nguyệt.
"Sao bây giờ muội vẫn y hệt như trẻ con thế?"
"Muội chính là tiểu hài tử mà."
Đường Tuế dán đầu lên vai Đường Mộc Nguyệt.
Hai ngày sau, thành Dương Châu liên tiếp có hai trận tuyết lớn, Đường Tuế không ra khỏi cửa, luôn ở trong nhà.
Nghĩ nghĩ, nàng ta liền có một ý tưởng. Sau trận tuyết đầu mùa, trời quang mây tạnh.
Đình đài lầu các đều bị tuyết trắng dày đặc bao phủ, ngay cả lục lạc treo trên mái nhà cong cong cũng bị tuyết trắng phủ đầy, trong vườn một mảnh tĩnh lặng.
Vườn hoa mai Đường gia có tiếng ở thành Dương Châu. Mỗi khi vào đông, Đường gia đều mở tiệc chiêu đãi các nhà tới đây ngắm hoa. Hôm nay ngoài mặt là mời mọi người tới ngắm hoa, thật ra là để nhị tiểu thư Đường gia xem mắt.
Những cây mai mọc nối liền nhau, có cây gần mặt nước, có cây dựa núi, vừa tới gần liền ngửi thấy hương thơm thanh mát, thấm ruột thấm gan.
Ánh nắng nhu hòa nhẹ nhàng chiếu xuống cây mai. Cành mai cứng cáp đầy sức sống, trên cành dài dày đặc những đóa hoa màu vàng mềm mại, hệt như mây và sương.
Thỉnh thoảng có vài vị tiểu thư mặc hoa phục đi ngang qua lặng lẽ thưởng hoa, cũng coi như náo nhiệt.
Đường Tuế đang ở cạnh ao ngắm hoa mai, bỗng nhiên thấy Triệu Song Song đi tới.
"Biểu muội, muội ngắm hoa à?"
Nụ cười của Triệu Song Song không có ý tốt, thân thể cũng cách Đường Tuế ngày càng gần.
Đường Tuế nhìn dáng vẻ này của nàng ta liền biết Triệu Song Song chẳng có lòng tốt gì.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, để Triệu Song Song hãm hại ngã vào ao, nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế:!!!
Chết tiệt.
Đường Tuế không còn cách nào, chỉ đành để loại hành động sứt sẹo này của Triệu Song Song làm ngã xuống ao.
Nước sông tháng chạp, lạnh thấu xương.
Thế nhưng Đường Tuế không còn là nhị tiểu thư yếu đuối trước đây.
Vừa ngã vào trong nước, Đường Tuế lập tức nghe thông báo nhiệm vụ hoàn thành, vậy là, nàng dùng tay túm tóc Triệu Song Song.
Ấn mạnh nàng ta xuống sông.
"A..."
Cả người Triệu Song Song đều bị bao phủ trong nước sông lạnh thấu xương, không làm cách nào thoát ra được.