Lúc này, Đường Kim Hương mang theo một đám người hùng hổ đi tới.
Lúc bà ta lại đây thì nghe khuê nữ nhà mình nói Đường Tuế giống như có lệ quỷ bám vào người, đột nhiên có sức lớn, cho nên bà ta sẽ không cứng đối cứng mà đưa một đám phụ nhân lại đây, thay khuê nữ của bà ta trút giận.
"Đường Tuế, ngươi quả nhiên ở đây."
Sau khi Đường Kim Hương tiến vào lập tức thấy Đường Tuế đứng dựa vào bàn trà, mi mắt cong cong, tươi cười ngọt ngào.
"Vì sao ngươi lại đánh biểu tỷ ngươi, ôi ôi, Song Song nhà ta số khổ, đối đãi với người ta toàn tâm toàn ý lại còn bị người ta bắt nạt thành như vậy."
Đường Kim Hương nói xong lại bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, chiếc khăn trong tay không ngừng lau những giọt nước mắt không tồn tại trên mặt.
"Vừa rồi ta cũng theo Đường tỷ tới thăm Song Song, sau lưng và bả vai nàng toàn là vết bầm tím, thật đáng thương."
"Ôi trời, ta nói này, nhị nha đầu Đường gia, nhìn tuổi ngươi không lớn, sao có thể đối xử tàn nhẫn với biểu tỷ mình như thế."
"Các ngươi đang nói gì thế?"
Đường Tuế đứng bất động, tiếp tục hỏi. ngôn tình hài
"Ngươi biết rõ còn cố hỏi, ngươi ghen ghét biểu tỷ ngươi tài giỏi hơn ngươi nên đẩy nàng xuống hồ, đẩy xuống thì thôi, còn ấn mạnh xuống, đây là thù hận lớn đến bực nào chứ?"
Bà phu nhân đứng bên cạnh Đường Kim Hương cũng bắt đầu mở miệng nói giúp.
Chĩa thẳng ngọn giáo vào Đường Tuế.
"Giờ ta vẫn còn đau đây."
"Có phải ngươi nói biểu tỷ ngươi ăn nhờ ở đậu không?"
Đường Kim Hương giận sôi, gầm rú lên.
"Đúng vậy."
Đường Tuế không hề phủ nhận chuyện này, còn gật đầu.
"Biểu tỷ và cô mẫu các ngươi thật sự ở nhờ nhà ta còn gì!"
"Đường Tuế, ngươi có còn là con người không, vậy mà lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo này."
Đường Kim Hương hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước có thể xông lên, dùng đao chém nát mặt nàng.
"Cô mẫu, có chuyện gì vậy?"
Đường Tuế đang chuẩn bị nói thì Đường Mộc Nguyệt vác cái bụng to, được người đỡ, sốt ruột đuổi tới.
"Xin cô mẫu bớt giận, phải chăng có hiểu lầm gì trong chuyện này."
Đường Mộc Nguyệt nhanh chóng kéo tay Đường Kim Hương, sợ bà ta xông lên đánh Đường Tuế.
"Hiểu lầm? Sao có thể hiểu lầm, vừa rồi nàng ta đã thừa nhận."
Đường Kim Hương nghiến răng nghiến lợi nói, cánh tay túm Đường Mộc Nguyệt cũng hơi dùng lực.
Đường Mộc Nguyệt mang thai sáu tháng, nhìn giống như sắp chuyển dạ, lúc này bị Đường Kim Hương túm như vậy, càng cảm thấy choáng váng.
Chỉ là chuyện liên quan đến danh dự của Đường Tuế, dù không chịu nổi nàng ta cũng phải cố chịu.
"Tuế Tuế, muội nói cẩn thận xem nào."
"Ta có làm gì đâu, chuyện hôm đó biểu tỷ kéo ta rơi xuống nước, ta đã không tranh chấp gì, cô mẫu bên này lại kéo bè kéo cánh đến đây tấn công ta, cứ như ta mới là người sai, hơn nữa, biểu tỷ vốn ăn nhờ ở đậu, đây là sự thật mà!"
Đường Tuế nói tới đây còn cố ý cúi đầu, giả vờ ấm ức không thôi.
Dung mạo nàng vốn có nét ngây thơ thuần khiết, lúc này cúi đầu như vậy, khiến cho người ta vừa nhìn liền đau lòng.
Đường Mộc Nguyệt thấy thế, lòng nhói lên.
“Tỷ tỷ, ta không sai.”
Lúc này Đường Tuế lại ngẩng đầu, đôi mắt to đẫm nước, khẽ chớp mi, nước mắt liền rơi xuống.