Đường Tuế liếc mắt một cái liền thấy Thúy Nhi theo đằng sau, đồng thời Thúy Nhi còn kéo theo một ông lão tóc trắng xóa.
Đây chắc chắn là đại phu.
Đường Tuế không thèm để ý Kỷ Vạn Tinh, trực tiếp nhìn về phía lão tiên sinh kia.
"Được."
Lão đại phu khẽ gật đầu, tuy không khí trong phòng khá gắt, nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần ông làm.
Lão đại phu bước tới trước mặt Đường Tuế, bắt đầu bắt mạch cho Đường Mộc Nguyệt.
Thật ra lúc vừa tiến vào, thấy bên đường toàn là máu, trong lòng ông đã nghĩ, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Hoặc cũng rất nguy hiểm.
Nhưng, vừa bắt mạch.
Lại phát hiện mạch đập vững vàng, không có dấu hiệu hoạt mạch.
Hơn nữa...
Trước đó nghe nha hoàn nói rất nguy hiểm, còn tưởng rằng ông tới nơi thì người đã mất mạng.
"Trước đó phu nhân đã dùng thứ gì đó đúng không?"
Lão đại phu lên tiếng hỏi.
Đường Tuế gật đầu: "Từ nhỏ cơ thể ta đã không tốt, có được ba viên thuốc dành riêng để mình uống, nhưng thấy tính mạng tỷ tỷ ngàn cân treo sợi tóc, ta đã cho tỷ ấy uống."
"Bên trong rốt cuộc có gì thì chính ta cũng không biết."
Lão đại phu nghe thế, đoán chắc là bí phương đặc biệt nào đó của đại phu người ta, cũng không tiện nói gì nhiều.
"Đại phu, tỷ tỷ ta sao rồi?"
Đường Tuế khá có lòng tin với máu của mình, chỉ là mặt ngoài vẫn phải hỏi một câu.
Lão đại phu vuốt râu.
Đường Tuế nghe vậy, gật đầu.
"Được, vậy cảm ơn ông."
"Thúy Nhi, đưa đại phu ra ngoài."
"Dạ."
Thúy Nhi vội đáp, nhanh chóng đi tới mời lão đại phu ra ngoài.
Ngay lúc này, Đường Kim Hương đỡ Triệu Song Song đi tới.
Đường Kim Hương đảo mắt, đại phu vừa mới tới, còn chưa làm gì mà đã tiễn người đi rồi.
Có thể thấy Đường Mộc Nguyệt chắc chắn không qua khỏi.
"Chao ôi, Mộc Nguyệt đáng thương của ta!"
Bà ta lập tức khóc rống lên.
"Cút đi."
Đường Tuế liếc mắt một cái, cũng nhanh chóng bước tới cửa.
"Các ngươi kiếm một cái kiệu êm đưa tỷ tỷ về, cẩn thận mớm thuốc."
Đám người Ngụy Tử không dám hé răng, sau khi trải qua chuyện này, bọn họ đã hoàn toàn coi Đường Tuế là trụ cột.
Sau khi đáp một tiếng thì bắt đầu bận rộn.
"Cô mẫu không biết rõ sự tình mà vừa chạy tới đã tru lên, là vì sao?"
"Không phải ngươi nói biểu tỷ này của ta đau đến mức không xuống nổi giường à? Sao còn có thể tới đây?"
Đường Tuế liên tiếp tra hỏi, làm cho Đường Kim Hương sững sờ tại chỗ.
Đường Kim Hương không ngờ, sự việc lại phát triển theo hướng thần kỳ như vậy.
Đường Mộc Nguyệt thế mà không hề có chút vấn đề nào.
Như vậy, bà ta nhiệt tình kéo Song Song tới đây làm chi.
Vẻ mặt Đường Kim Hương lập tức thay đổi liên tục.
Cuối cùng bà ta cười gượng: "Nhìn ngươi nói này, chẳng phải chúng ta lo lắng Mộc Nguyệt đó sao? Song Song nghe tin cũng rất lo lắng nên vội vàng muốn chạy tới."
"Chúng ta có ý tốt, trong mắt ngươi lại thành cái gì?"
Nói xong, Đường Kim Hương đưa mắt ra hiệu với Triệu Song Song.
Triệu Song Song lập tức hiểu ý ngất đi.
Đường Tuế chỉ cười không nói, nhìn đại phu bên cạnh.
"Đại phu, ngươi giúp ta xem biểu tỷ suy nhược này của ta đi."