Trong lòng hắn ta đầy nghi ngờ đi về bệ bếp của mình trước, tiện đà nhìn Đường Tuế đang bận rộn bên kia.
Mãi cho đến khi Đường Tuế gọi vài bà tử cao lớn vạm vỡ đứng chắn trước mặt.
Che nàng kín mít lại.
Kỷ Vạn Tinh:???
Che cho hắn ta xem à?. ????hử thách tì???? t????ang gốc, géc gô { ????R????????????R????????Ệ????.????n }
Cứ nghiêm túc nấu ăn trước đã, đợi lát nữa nhìn món ăn của Đường Tuế, hắn ta sẽ phân biệt được.
Vừa nấu ăn, Kỷ Vạn Tinh vừa suy nghĩ miên man, chẳng lẽ nàng thấy hiện tại có nhiều người nên không tiện thừa nhận với hắn ta.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối.
Đường Tuế làm xong đồ ăn, bên trên dùng nắp nồi đậy chặt, gió thổi không lọt.
Kỷ Vạn Tinh muốn nhìn trước cũng không được như ý nguyện.
"Tỷ phu, ngươi cũng bưng đồ ăn lên đi!"
Đường Tuế đứng đằng sau, sai người đưa một nồi to đến.
Thật ra Kỷ Vạn Tinh cảm thấy không đáng gì, phất tay.
Đường Tuế trong lòng hắn ta vốn không khác gì con kiến.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nói không chừng, Đường Tuế chính là người anh em cùng thời đại với hắn ta đó.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi Kỷ Vạn Tinh càng thêm xán lạn.
Nói không chừng người anh em này còn có thể trợ giúp hắn ta.
Đoàn người đã tới khuê phòng của Đường Mộc Nguyệt.
Lúc này, Đường Mộc Nguyệt dưới sự nâng đỡ của đám Ngụy Tử, ngồi trên nhuyễn tháp.
Nàng ta nhìn khung cảnh đám nha hoàn bà tử này, không kìm được bật cười.
"Đây chắc chắn là biện pháp của Tuế Tuế!"
Đường Tuế cười cười, đôi mắt to tràn đầy ánh sao.
"Tỷ tỷ, bắt đầu ăn thử được rồi."
Đường Tuế phất tay, cho người mang mấy thứ này đến trước mặt Đường Mộc Nguyệt.
Bọn hạ nhân cẩn thận đặt hai cái mâm lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Đường Mộc Nguyệt.
Đồng thời, mở cái vung bên trên ra.
"Oa!"
Đường Mộc Nguyệt nhìn, không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Bên tay trái là một cái hồ được chạm khắc từ trái cây, có lá sen, có hoa sen, còn có cả vịt đang đùa nghịch.
Phần thân của hai con vịt đều được khoét rỗng, bên trong hình như là miến canh, bên còn lại hình như là vịt kho.
Ngay khi mở nắp, mùi hương bên trong lập tức bay ra ngoài.
Mặc dù, thức ăn trong đĩa bên kia cũng khá tinh tế đẹp đẽ, cũng dùng chủ đề lá sen, trong mâm là bánh ngọt hoa sen, trông rất sống động, giống hệt hoa sen thật.
Đẹp thì cũng đẹp.
Hơn nữa, đây là sở thích ngày thường của nàng ta, chắc sẽ ăn nó trước.
Chỉ là...
Mùi thơm của miến canh bên cạnh thật sự quá hấp dẫn.
Nhất thời khó mà nhịn được.
Đôi đũa vốn định gắp hoa sen lại chuyển đầu, gắp miến lên ăn.
Miến không bị nhừ, còn hơi mềm dẻo, hẳn là khoai lang.
Bên trong có huyết vịt, gan, ruột..., ăn vào đều ngon như nhau.
Đường Mộc Nguyệt vốn không có cảm giác thèm ăn, thế mà lại nhanh chóng uống sạch cả chén canh.
Ăn xong vẫn còn chưa đã thèm, lại gắp thêm món kho bên cạnh.
Hương vị món kho này càng tuyệt diệu hơn.
Lưỡi vịt non mềm, cắn cổ vịt cũng cực kỳ ngon.
Chỉ là... bên trong không có nhiều, nàng ta ăn xong vẫn còn chưa hết thèm.
Đường Mộc Nguyệt liếm môi, nhìn hoa sen hình như là điêu khắc từ dưa hấu bên cạnh, dùng nĩa bạc cắm một miếng đưa vào miệng.
Thật sự không tệ!
Nàng ta ăn xong hết những thứ này mới nhìn điểm tâm hoa sen bên cạnh.