Kỷ Vạn Tinh mới đột ngột hỏi: “Tuế Tuế, những thứ muội làm, là do đầu bếp trong phủ dạy sao? Sao chúng ta chưa từng nghe nói vậy!”
Đường Mộc Nguyệt cũng cảm thấy kỳ quái, vậy là nghiêng đầu nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế đã sớm có chuẩn bị.
“Không phải, là người từng ở trong phủ, là đồ đệ của cha, tỷ tỷ quên rồi hả! Là bà lão trong thôn năm đó đó, muội thấy bà ấy đáng thương nên chấp chứa mấy năm. Cũng chính là mấy năm này ta học được tay nghề của bà lão.”
“Chính là bà lão được tỷ thu lưu trong phủ đó!”
Đường Mộc Nguyệt cũng từng nghe qua điều này.
Trong lòng nàng ta vô cùng vui vẻ, xem ra muội muội của nàng ta là người có phúc lớn.
“Tuế Tuế.”
Đường Mộc Nguyệt nước mắt lưng tròng.
Đến giờ mới biết, thì ra muội muội cũng thích, thậm chí còn có thể làm tốt đến vậy.
Phụ thân trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ rất vui.
“Tốt quá.”
“Tỷ tỷ, sau nay cứ để muội, tỷ cứ yên tâm dưỡng thai đi!”
Chuyện này coi như đã định.
Người tham gia tỷ thí trong nhà bọn họ, đã quyết định như vậy.
Chính là Đường Tuế.
Tuy Kỷ Vạn Tinh thầm oán hận nhưng cũng không làm được chuyện gì, cũng là do hắn ta có chút kinh địch.
"Được rồi, thời gian đã không còn sớm, tỷ xem sách rồi đi nghỉ sớm chút đi.”