Rồi lại nhìn tiểu thư của mình đang bình tĩnh ngồi, không nhịn được thăm dò: “Tiểu thư, người không có chút lo lắng nào sao?”
"Lo lắng? Lo lắng chuyện gì."
Đường Tuế khó hiểu quay đầu nhìn Thúy Nhi.
“Thì là căng thẳng đó!”
Thúy Nhi siết chặt nắm tay.
“Không lo.”
Đường Tuế lắc đầu một cái, dù sao mục tiêu của nàng từ trước đến giờ chỉ là Chu Triệt mà thôi.
Từ sau lần gặp nhau ở phòng bếp đã không chạm mặt Chu Triệt nữa rồi.
Chẳng qua, nàng biết, đồ nàng làm, Chu Triệt nhất định sẽ ăn.
"A!"
Bỗng nhiên, Thúy Nhi thốt lên.
“Sao vậy, sao lại kinh sợ như vậy.”
"Tiểu thư, người xem kia không phải là cô gia sao? Sao hắn lại một mình đến đây.”
Thúy Nhi chỉ vào một phía.
Đường Tuế thuận theo đó nhìn sang, vậy mà thật sự là Kỷ Vạn Tinh.
Đường Tuế nhìn Kỷ Vạn Tinh.
Kỷ Vạn Tinh đang chào hỏi với người ta, dường như đã nhận ra ánh mắt của Đường Tuế, ánh mắt vốn lành lạnh nhanh chóng chuyển sang vẻ tình thế bắt buộc rồi mới nhìn sang.
"Tiểu thư, cô gia như thế này là có ý gì?”
Mặt Thúy Nhi đầy vẻ sầu thảm.
“Hắn ta tự giận trong lòng mà thôi.”
Đường Tuế cười cợt, cũng không để ý lắm.
Cũng chỉ là chạy sang đây thôi.
Tỷ thí bắt đầu.
Dựa theo quy tắc bốc thăm, mỗi người dựa theo trình tự, đến bếp lò làm đồ ăn, làm xong sẽ có người bưng đến cho Lệ Vương thưởng thức, nếu Lệ Vương thử thì chứng tỏ có thể ở lại.
Đương nhiên, những người đứng ở đây tham gia tỷ thí là những người đã được người Chu gia nghiêm ngặt thẩm định tuyển ra.
"Tiểu thư, ngươi đi bốc thăm đi!"
Đại chưởng quỹ tiêu sái lại đây, mời Đường Tuế đi qua.
"Phú thúc, ngươi đi bốc đi, ta sao cũng được."
Đường Tuế vẫn ngồi yên không nhúc nhích như cũ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chén trà bưng trong tay.