Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 387



Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ngủ trong phòng Chu Triệt.

Đường Tuế vốn đang buồn ngủ, nghe nó nói mà giật mình.

Sau khi ngồi ngay ngắn lại, ngón tay cũng siết chặt đi.

Đường Tuế: Mi cố ý, đây là nhiệm vụ tào lao gì.

Luân Hồi Kính: Tôi không biết nhé, cũng không phải tôi ban hành ra mà, tôi chỉ truyền lời lại thôi.

Ấm ức, muốn khóc.

Đường Tuế hừ lạnh một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.

Nàng nghĩ, giờ mà nàng sang chỗ Chu Triệt, có phải hơi đột ngột không.

Nhưng, ngẩm kỹ lại, không phải nàng là tỳ nữ thiếp thân của Chu Triệt sao.

Cho dù cứ lắc lư trước mặt hắn mãi, cũng có sao đâu!

Đang định ra ngoài.

Đường Tuế lại đứng lại.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Đường Tuế: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt vẫn luôn không giảm?

Đường Tuế nhíu mày, nàng tiếp cận Chu Triệt đã khá lâu.

Còn cản giúp hắn một đao, Chu Triệt này, thế mà lại không hề bị lay động.

Vậy nên, nhìn thì là công tử tao nhã như ngọc, thực tế lại là người nam nhân tâm địa sắt đá.



Nghĩ đến 90 điểm giá trị hắc hóa vẫn luôn không giảm xíu nào, bước chân Đường Tuế nặng nề đi.

Đường Tuế đi tới thư phòng, bên trong yên lặng.

Chu Triệt cúi đầu, nhìn quyển sách trên tay, rất nhập tâm, Đường Tuế đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên.

Đường Tuế đứng ở một bên, nhất thời cũng có không ít suy nghĩ.

Nàng phải làm thế nào mới có thể làm giảm giá trị hắc hóa của Chu Triệt đây.

Nàng ngơ ngác đứng đấy, bất động nhìn Chu Triệt.

Có lẽ là là ánh mắt của nàng, quá lộ liễu.

Chu Triệt đã nhận ra.

Hắn nhíu mày, ngẩng đầu lên, không vui nhìn Đường Tuế.

“Sao ngươi lại ở chỗ này.”

Đường Tuế khẽ mỉm cười: “Ở chỗ này để phục vụ vương gia, xem thử vương gia ngươi có gì sai bảo không.”

Chu Triệt hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần ngươi không châm trà cho ta uống là được."

Đường Tuế: “...”

"Vương gia, ngươi nói câu nói này, oan uổng cho ta quá.”

“Ngươi uống xong, ta tự nhiên phải rót thêm cho ngài, ngài nói có phải không?”

Nói rồi, Đường Tuế cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì không phải ta sai ư.”



Miệng lưỡi bén nhọn.

Chu Triệt liếc nàng một cái, cúi đầu.

Hôm nay có chút kỳ quái, Chu Triệt giống như không biết mệt, khuya lắc khuya lơ cũng không nói muốn nghỉ ngơi, mà vẫn đọc sách như cũ.

Đường Tuế ngáp mấy cái liên tiếp, không thể không nhắc một phen: "Vương gia, đêm đã khuya."

“Ngươi đi ngủ đi.”

"Ta không buồn ngủ."

Chính Chu Triệt cũng cảm thấy kỳ quái, sao hắn vẫn chưa buồn ngủ nhỉ.

Tinh thần cứ phần chấn mãi, vô cùng sinh động.

Nhưng mà từ trước đến này sinh hoạt của hắn rất nề nếp, dù chưa buồn ngủ, Chu Triệt vẫn buông sách xuống, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Thấy Chu Triệt rời đi, Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi.

Chỉ cần Chu Triệt trở về phòng đi ngủ, nàng mới có thể theo sau vào.

Tìm đại một chỗ đó ngủ, chỉ cần ngủ trong phòng Chu Triệt cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ.

Chu Triệt về đến phòng, rửa mặt rồi nằm lên giường.

Màn che rũ xuống, hắn cũng nhắm mắt lại.

Đường Tuế tắt hết nến trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc.

Ánh nến mờ ảo chập chờn, Đường Tuế lặng lẽ ngồi xuống nhuyễn tháp.