“Đây là thứ ta cho người tìm kiếm từ hải ngoại, gọi là đá kim cương.” Chu Triệt cười, lấy trâm cài tóc trong hộp ra, dưới ánh mặt trời, cây trâm lấp lánh lên: “Sau đó lại tìm đến tiệm vàng tốt nhất kinh thành để chế tạo ra, nàng xem, có thích hay không."
Đường Tuế oa một tiếng, nhận lấy cây trâm trong tay hắn.
Đá kim cương cũng chính là kim cương trong thời hiện đại.
Viên kim cương trên cây trâm này ít nhất cũng phải là 1 carat, còn là kim cương hồng nhạt, to chừng trứng bồ câu.
Công nghệ cắt gọt kim cương vốn vô cùng phức tạp, nếu cắt tốt, kim cương sẽ lấp lánh.
Cây trâm trước mắt chính là thế đó.
Lấp lánh, thu hút ánh nhìn của người khác.
“Đẹp quá, ta rất thích.”
Chu Triệt mỉm cười, cầm cây trâm nhẹ nhàng cắm lên búi tóc Đường Tuế.
"Thật đẹp mắt."
Ánh mắt Chu Triệt vẫn luôn rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tuế.
Đường Tuế bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến đỏ mặt.
“Chàng...”
“Nhanh trở về đi.”
Vừa nói Đường Tuế vừa lui về sau mấy bước.
"Được."
Chu Triệt cũng không ở lại thêm, không mấy ngày nữa, sẽ là ngày đại hôn của bọn họ. “Chàng chờ chút.”
Đường Tuế chợt nhớ đến gì đó rồi chạy lạch bạch về phòng, để lại Chu Triệt một mặt không hiểu motor gì.
Đường Tuế trở về, trong tay cầm theo một túi tiền nhỏ.
“Cái này cho chàng.”
“Ừm.” "Ta đi về trước."
Chu Triệt nhìn cây trâm mình tặng nàng, tua rua phía trên lắc lư nơi làn tóc mai óng sáng lên.
"Ừm."
Đường Tuế đứng tại chỗ khẽ vươn tay.
Chu Triệt rời khỏi Đường gia, lên xe ngựa.
Xe ngựa đi trên con đường lát đá xanh, xung quanh đường phố đầy tiếng rao hàng nhộn nhịp.