Nói rồi nàng dán thật chặt cái đầu nhỏ của mình lên lồng ngực rắn chắc của Chu Triệt.
“Tuế Tuế, cởi áo đi.”
Chu Triệt chỉ cảm thấy hơi thở của mình đâu đâu cũng thoang thoảng hương hoa ngào ngạt trên người Đường Tuế.
Trước đó có uống chút rượu nhưng lại không hề có cảm giác say lòng người.
Giờ chạm vào Đường Tuế lại cảm thấy, có chút say rồi.
"Ừm." Y phục của hai người họ rơi trên tấm thảm trải sàn, rèm che đỏ sẫm buông xuống.
Đêm xuân trôi chậm, hồng trướng quay cuồng.
(hoàn vị diện) “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, bằng không chúng tôi sẽ đánh cô trước.”
Đường Tuế nằm trên mặt đất, vừa mới xuyên qua đầu vẫn còn choáng váng. Giờ đây lại nghe năm mồm mười miệng lải nhải bên tai làm cô càng bực mình thêm.
Luân Hồi Kính: Cô có ổn không? Truyền nội dung cốt truyện đến được chưa?
Đường Tuế nằm trên mặt đất một hồi lâu, rất lâu mới chịu đựng được cảm giác đau nhức trong đầu.
“Được rồi.”
Luân Hồi Kính rất nhanh truyền nội dung cốt truyện đến trong đầu Đường Tuế.
Nguyên chủ tên là Đường Tuế, là đại tiểu thư, là hòn ngọc quý của nhà họ Đường, tính tình kiêu căng, ngông cuồng tự đại. Nếu Đường Thiển Thiển không xuất hiện, có lẽ cô có thể không lo không nghĩ sống cả đời như thế.
Nhưng, hóa ra, Đường Thiển Thiển mới thật sự là con gái nhà họ Đường, lúc ba tuổi cô ta bị lạc mất, bọn họ tìm mãi chẳng có kết quả nên mới nhận nuôi Đường Tuế.
Đường Thiển Thiển vừa trở về, đã phải lòng với vị hôn phu của Đường Tuế.
Ngay lúc Đường Tuế đại náo lễ đính hôn của bọn họ, bị đập một gậy ngất xỉu rồi bị đưa đến biệt thự của Hoắc Chi Châu.
Hoắc Chi Châu vừa lúc là nhân vật phản diện mà Đường Tuế cần phải thanh trừ giá trị hắc hóa.
Nói vậy cũng tốt, trực tiếp bị đưa đến cửa luôn rồi, đỡ mắc công cô phải trăm phương ngàn kế đi tìm.
“Này.”
Ngay lúc này, lại có người tàn nhẫn đạp cô một cước.
“Mày định giả chết đến khi nào?”
“Cậu chủ còn chờ ở trong phòng đấy, nhanh thay quần áo rồi bấm đi.”
Giọng điệu người nói chuyện đầy bén nhọn, còn hất hàm sai khiến, làm người ta rất khó chịu.