Anh lớn lên rất đẹp trai, khuôn mặt hoàn mỹ, đường cong sắc bén, tuấn tú giống như Thần Mặt Trời, nhất là đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy làm cho người ta muốn sa vào kia.
Đương nhiên, nếu hơi thở tàn bạo giảm đi thì sẽ tốt hơn.
“Cô muốn nhìn đến khi nào?”
Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Chi Châu như muốn đóng băng người khác, lộ ra khí thế mạnh mẽ.
Ngón tay thon dài bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Đường Tuế, anh híp mắt lại, khóe miệng cười lạnh.
Anh cứ nghĩ sẽ có chút khác biệt, không ngờ vẫn thế. Trong lòng Đường Tuế hỗn loạn, nuốt nước bọt.
Nếu cô muốn thanh trừ giá trị hắc hóa của anh thì nhất định phải ở lại bên cạnh anh.
Hệ thống: Giá trị hắc hóa +5, tổng là 85.
Đường Tuế khiếp sợ, cô có làm gì đâu mà giá trị hắc hóa tăng lên.
“Không phải.”
Đường Tuế xua tay, cố gắng giải thích.
“Bởi vì anh đẹp quá, từ trước đến nay tôi chưa nhìn thấy người đàn ông nào đẹp đến như vậy nên mới nhìn đến ngây người, tôi thật sự không có ý xúc phạm anh đâu.”
Cổ bị bóp, tuy anh không dùng sức nhưng Đường Tuế cảm thấy mạng của mình hoàn toàn nằm trong tay Hoắc Chi Châu.
Đây chính là không chết cũng bị thương mà Lena nói, cô không ngờ mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà đã nghẻo!
Hoắc Chi Châu nghe Đường Tuế nói, trên mặt có chút không được tự nhiên.
Chưa có ai dám nói bậy bạ ở trước mặt anh.
Vậy là anh càng tức giận hơn.
Gì cơ, đẹp?
Có thể dùng từ này để miêu tả đàn ông sao?
Hoắc Chi Châu buông tay ra rồi ném Đường Tuế ra ngoài.
“Không ra gì cả.”
Cơ thể mềm mại của Đường Tuế ngã lên sô pha. Chậc, giờ mà còn muốn quyến rũ anh.
Hoắc Chi Châu cười mỉa một tiếng, thủ đoạn rất cao.
Không ngờ Đường Tuế lại mở miệng nói chuyện.
“Cậu chủ, hôm nay tôi mới phát hiện đẹp trai thì làm gì cũng đẹp.”
“Cho dù bảo tôi không ăn không ngủ, cứ nhìn như vậy mấy ngày cũng được.”
Đường Tuế không chớp mắt thưởng thức nhan sắc của Hoắc Chi Châu.
Cô đúng là có chút nịnh nọt thật, nhưng phụ nữ thích cái đẹp nhất, lời cô nói cũng là thật.
“Ha.”
Hoắc Chi Châu nghe cô nói xong thì nở nụ cười tàn bào.
“Muốn ở lại?”
Đường Tuế nghe vậy thì liên tục gật đầu.
“Vậy cô không ăn không uống nhìn hai ngày trước, nếu hai ngày này cô thật sự có thể không ăn không uống, tôi sẽ cho cô ở lại.”
Hoắc Chi Châu híp mắt, châm chọc liếc cô một cái.
Không dám đồng ý đúng không?
“Được.”
Đường Tuế không hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.
Hoắc Chi Châu có chút kinh ngạc, sau khi anh xảy ra tai nạn xe, thỉnh thoảng sẽ có phụ nữ được đưa đến biệt thự gần biển này, một mặt là muốn tìm hiểu tin tức còn mặt khác là muốn làm anh vui đến quên trời quên đất.
Trước đây chỉ cần anh dọa vài câu là mấy người phụ nữ kia đã sợ hãi không thôi.
Người phụ nữ này? Chậc, có chút thú vị.
Hoắc Chi Châu nhắm mắt lại, dường như đang chợp mắt.
Đường Tuế dựa vào sô pha, lúc đầu còn vô cùng nghiêm túc nhìn Hoắc Chi Châu không chớp mắt, nhưng cơ thể dần dần không chịu nổi nữa.
Trước đó nguyên chủ bị đánh một gậy còn chưa không khôi phục lại.
Vậy là cô bất tri bất giác dựa vào sô pha thiếp đi.
Hoắc Chi Châu nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến thì mở to mắt nhìn về phía Đường Tuế.