Trong tay Lục Nghiễn đang cầm dưa lưới khắc thành tháp.
Vừa rồi anh ta nghiên cứu một lúc lâu, cũng khắc ra được, nhưng không đẹp như Đường Tuế.
“Được.”
Đường Tuế đi theo anh ta đến phòng bếp, lấy một chậu củ cải, dạy một lần, Lục Nghiễn vô cùng nghiêm túc điêu khắc.
Đường Tuế cũng kích động quay về phòng, thay Bikini màu xanh đậm tối qua, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nghĩ đến biệt thự có lắm người tới lui.
Cô lại cầm áo dệt kim khoác bên ngoài, sau đó đến hồ bơi phía sau.
Quanh năm giao nhân bọn họ đều ở dưới đáy nước, mặc dù hiện tại dùng cơ thể của người khác nhưng Đường Tuế cảm nhận được cơ thể mình khát khao biển cả.
Vừa rồi cô dạy Lục Nghiễn, thuận tiện hỏi một câu, có thể bơi trong hồ bơi hay không, Lục Nghiễn nói có thể đến hồ bơi phía sau.
Đường Tuế đi tới nhìn hồ hơi to trước mắt, tuy rằng kém xa với biển cả, nhưng có còn hơn không.
Cô cởi áo dệt kim bên ngoài ra, giống như con cá nhanh nhẹn, nhảy vào trong hồ bơi.
Dòng nước dịu dàng bao trùm lấy cả người cô.
Đường Tuế vui vẻ bơi lội.
Trong thư phòng, Hoắc Chi Châu vừa đặt bút trong tay xuống, bỗng nhiên nghe thấy hồ bơi dưới lầu truyền đến tiếng động.
Anh đứng dậy đi qua, lông mày nhíu lại, tầm mắt sắc bén nhìn xuống hồ bơi.
Đường Tuế đang bơi trong hồ.
Làn da cô trắng nõn, phần lưng trắng như tuyết chỉ có sợi dây màu xanh đậm buộc quanh. Đôi chân cân xứng, lắc lư theo động tác bơi lội, Hoắc Chi Châu bỗng có cảm giác cô mọc ra đuôi cá.
Ngoi lên lặn xuống, vô cùng sảng khoái.
Hoắc Chi Châu lại nhìn thêm mấy lần, vẻ hững hờ trên mặt bỗng biến mất.
Cô đang… Cố ý quyến rũ mình?
Ánh mắt Hoắc Chi Châu đầy nóng bỏng nhìn chằm chằm cô gái trong hồ bơi, khóe môi cười.
Cô bị nhà họ Đường đưa đến đây, trong lòng chắc chắn sẽ có oán hận.
Cô là đang muốn dùng anh làm bàn đạp, đánh trả lại nhà họ Đường.
Nếu cô có suy nghĩ này, anh cũng đâu phải không thể giúp đâu?
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -4, tổng còn 80.
Đường Tuế bơi được mười vòng, bỗng nhiên nghe vậy, lập tức dừng lại.
“Sao giá trị hắc hóa bỗng nhiên giảm đi.”
“Chắc chắn là do năng lực của ký chủ.” Sau đó lại tiếp tục bơi lội.
Đến khi Đường Tuế thấy mệt mới trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Cô trở lại phòng bếp, nhìn thấy trên bàn bày đầy tác phẩm điêu khắc của Lục Nghiễn.
Không hổ là đầu bếp Michelin ba sao, đúng là có tài nghệ.
“Không tệ.”
Đường Tuế khen một câu, cầm một tháp trái cây lên gặm.