Cuối cùng vẫn quyết định rời giường kiếm cái gì đó ăn.
Đại sảnh về đêm, tối tăm hoa lệ, chỉ có vài chiếc đèn thủy tinh chiếu sáng.
Đường Tuế xỏ đôi dép lê mềm mại, đi về hướng nhà bếp.
Vừa mới bước tới cửa liền thấy Lục Nghiễn bên trong.
"Quản gia Lục?"
Lục Nghiễn đứng bên trong, dường như cũng vừa làm xong một món gì đó.
Anh ta ngẩng đầu, cười nhạt.
"Có hứng thú không?"
Rồi bưng một cái đĩa, đưa lên.
"Có."
Đường Tuế xoay người, ngồi vào ghế trong nhà ăn.
Lục Nghiễn nhẹ nhàng đặt đĩa trước mặt cô.
Đường Tuế nhìn đĩa sứ, ở giữa có bày biện ba miếng... Đậu hủ chiên giòn tinh xảo.
Hả hả hả?
Đường Tuế thầm thắc mắc, nhưng vẫn cầm nĩa lên, chọc một miếng đậu hủ chiên giòn đưa vào miệng nhai, vỏ ngoài thơm giòn tan, bên trong lại hết sức độc đáo. Theo sự nhấm nháp của cô, các loại mỹ vị đều nổ tung trong miệng.
Quá ngon!
"Ngon thật, quản gia Lục không hổ là đầu bếp Michelin."
Nhưng mà hơi ít.
Đường Tuế ăn hết ba miếng vẫn chưa đã thèm.
Lục Nghiễn thấy thế hơi mỉm cười: "Vài ngày trước tôi ăn đồ ăn vặt bên đường nên bây giờ mới có cách làm này."