Ngay cả giọng nói còn uốn éo như vậy, làm cho người ta buồn nôn.
Lục Chính Diệu kiềm chế sự không thoải mái, ngẩng đầu hiền lành nhìn Đường Tuế.
“Tuế Tuế.”
Lục Chính Diệu vẫn rất thích cô gái nhỏ Đường Tuế này.
Nhưng trước kia Đường Tuế nhìn mình sẽ gọi ông nội, hiện tại chỉ sợ là…
“Chú đến đây sao.”
Đường Tuế không hề không kịp phản ứng, cười tủm tỉm sửa xưng hô.
Sau đó lại nhìn Lục Thời Minh: “Sao anh không đi pha trà cho chú.”
Lục Thời Minh không muốn đi pha trà, nhưng vợ yêu đã ra lệnh, nên anh vẫn đi làm.
Lục Chính Diệu giật mình, xem đến đây đã đủ rồi.
Không ngờ tên nhóc này cũng có ngày hôm nay, ánh mắt nhìn Đường Tuế lại thay đổi lớn.
Đúng là…
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Ông nhìn tên nhóc thối Lục Thời Minh có thể trở nên thoải mái, vui vẻ, ông cũng cảm thấy vui vẻ.
Lục Thời Minh nhanh chóng bưng trà đến trước mặt Lục Chính Diệu.
“Ba uống trà.”
Giọng nói lạnh nhạt cứng rắn vang lên, lại đưa cho Đường Tuế một ly nước trái cây.
“Em cũng uống một chút đi.”
“Được a.”
Đường Tuế cầm ly nước trái cây trong tay anh, vui vẻ uống một ngụm.
“Hiện tại sức khỏe thật sự không sao đúng không?”
Lục Chính Diệu uống một ngụm trà, trong lòng cũng vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác được tên nhóc thối này quan tâm.
“Không sao cả.”
Lục Thời Minh nghiêm túc trả lời một câu.
Anh vừa nói chuyện vừa đưa tay nắm tay nhỏ của Đường Tuế.
“Mấy người chị dâu… Haiz, lúc trước mẹ con ra nước ngoài, bà nội của Dữ Phong cũng đi theo, vì vậy cùng gặp tai nạn máy bay, Dữ Phong đã sớm không có ba, nhà chúng ta… Cũng không phải không có số tiền này, có thể bù đắp cho bọn họ thì bù đắp một chút.”
Lục Chính Diệu biết rõ chuyện rối ren trong nhà.
Nhưng ông yêu vợ của mình, cũng biết vợ mình coi trọng tình cảm.
Nợ ân tình thì vẫn phải trả lại.
“Vậy ba định làm thế nào?”
Lục Thời Minh hỏi lại.
Tối hôm qua có người kể lại chuyện xảy ra trong bệnh viện cho anh biết.
Hai mẹ con bọn họ hy vọng anh đã chết.
Anh đã biết, ba chắc chắn cũng biết rồi!
“Ba định giao công ty nước ngoài cho Dữ Phong quản lý, chờ mấy ngày nữa sẽ nói bọn họ ra nước ngoài.”
Lục Chính Diệu suy nghĩ kỹ cả đêm, kết quả là như vậy.
Từ đây cũng xem như đã trả hết ân tình.
Lục Chính Diệu vô cùng nghiêm túc hỏi Lục Thời Minh.
Ông cũng không thể một mình quyết định chuyện này.
“Được.”
Lục Thời Minh gật đầu, đồng ý.
“Được rồi, hiện tại nói đến chuyện quan trọng, hai đứa định khi nào tổ chức hôn lễ.”
“Vẫn đang chuẩn bị.”
Con ngươi Lục Thời Minh co lại.
Lúc chuẩn bị hôn lễ, anh luôn cảm thấy phải làm mọi thứ tốt nhất có thể.
Dù sao cũng là bảo bối của anh, thứ gì cũng phải tốt nhất.
“Mau chuẩn bị đi, ba chờ uống trà của con dâu.”
Lúc Lục Chính Diệu đến đây, trong lòng vẫn có chút ngăn cách chuyện cháu dâu bỗng nhiên biến thành con dâu.
Nhưng bây giờ đến đây thì lại không có gì cả.
Nhất là nhìn thấy đứa con trai lạnh lùng của mình và Đường Tuế ở chung với nhau, giống như thay đổi thành một người khác.