Làm bảo mẫu, đáng lẽ ra phải đối xử cung kính, chu đáo cẩn thận với con gái của chủ nhà.
Nhưng bà ta lại khen ngược, phòng ngủ chính thì để cho con gái vừa lên đại học của bà ta ở, phòng ngủ phụ thì bà ta ở, còn phòng bảo mẫu thì để cho thằng con trai đã tốt nghiệp đại học nhưng chưa tìm được việc làm của bà ta.
Mà con gái của chủ nhà là Đường Tuế, thì bị đuổi đến ngủ ở ban công.
Bà ta dám trắng trợn đối xử với Đường Tuế như thế, còn không phải ỷ vào người nhà họ Đường không coi trọng đứa con gái này, hơn hai năm rồi cũng không hỏi đến tình hình của cô.
Tiền sinh hoạt hàng tháng và tiền lương của bảo mẫu, người nhà họ Đường đều đưa thẳng cho bà ta, cha Đường mẹ Đường vốn chẳng quan tâm đến đứa con gái này.
Mà Đường Tuế vì chứng bệnh tự bế của mình nên căn bản sẽ không cáo trạng được.
Thời gian trôi qua, Lý Quế Nga dần quên mất thân phận bảo mẫu của mình.
Đối với Đường Tuế, bà ta không đánh thì mắng, thậm chí việc nhà cơm nước cũng bắt cô làm.
Phản ứng của cô chậm chạp hơn so với người bình thường, rất nhiều chuyện làm không tốt, sau đó sẽ bị Lý Quế Nga đánh mắng.
Lý Quế Nga vốn nghĩ rằng con trai bà ta thích Đường Tuế, để hắn chơi một chút thì được, nhưng tuyệt đối không được lấy về nhà.
Nhỡ đâu ảnh hưởng đến trí tuệ của đời sau thì sao.
Về sau suy nghĩ lại, cưới Đường Tuế cũng không phải không được, dù sao cũng có quan hệ với nhà họ Đường.
Cho dù nhà họ Đường có ghét bỏ đứa con này đến đâu, cũng không thể hoàn toàn mặc kệ.
Lý Quế Nga nghĩ rất đẹp, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng đến tương lai trôi qua tốt đẹp ra sao.
Sau đó bà ta chợt nghe thấy tiếng kêu thê thảm.
Vùa mới bắt đầu, Lý Quế Nga còn tưởng rằng âm thanh của Lưu Quân phát ra dưới loại tình huống kia.
Nhưng một lát sau, bà ta mới phát hiện không có âm thanh của con trai mình nữa, cũng không có âm thanh của Đường Tuế.
Lý Quế Nga cảm thấy có điều không thích hợp, bỏ di động xuống đi ra khỏi phòng.
Ban công chỗ ngủ của Đường Tuế kề bên phòng ăn, Lý Quế Nga đi qua một đoạn rẽ mới thấy cảnh tượng bên ngoài ban công.
Con của bà ta nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, mà Đường Tuế tuy rằng tóc tai và quần áo hỗn loạn, nửa khuôn mặt còn sưng đỏ, nhưng lại cực kì bình tĩnh đứng một bên.
Lý Quế Nga trợn tròn mắt, gọi một tiếng "Quân Nhi", rồi lập tức bổ nhào về phía trước.
Sau khi phát hiện ra Lưu Quân chỉ ngất sửu, Lý Quế Nga nhẹ nhàng thở ra, sau đó khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn trợn tròn mắt lườm Đường Tuế.
"Con tiện nhân kia. Thế mà dám đánh con của tao."
Bà ta chửi bậy một câu, rồi vươn tay định túm tóc Đường Tuế.
Đường Tuế nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi, còn thuận thế nhấc chân đá Lý Quế Nga ngã xuống bên cạnh con trai bà ta.
Lý Quế Nga bị đá đến đau tới nỗi bà ta không kêu lên thành tiếng được, ánh mắt nhìn Đường Tuế mang theo khiếp sợ, giống như là nhìn thấy quỷ.
Đường Tuế có được trí nhớ của nguyên chủ nên tất nhiên cô biết Lý Quế Nga là ai, là con mụ bảo mẫu xấu xa chuyên ngược đãi nguyên chủ.
"Đồ chó chết."
Đường Tuế tức giận mắng một miếng, cô cảm thấy bản thân cực kì hung dữ, nhưng mà âm thanh của cô vẫn mềm mại trong trẻo như trước.
Vẻ mặt Đường Tuế sững lại.
Cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy diện mạo phản chiếu qua tấm kính phía trước.
Mái tóc xoăn dài tự nhiên đến ngang lưng, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ một bàn tay.
Lông mì dài mảnh, độ cong tự nhiên, đôi mắt hạnh lại vừa to vừa tròn.
Cánh mũi cao thẳng, đôi môi anh đào hồng nhuận.
Đây là một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, xinh đẹp. Tuy rằng nửa khuôn mặt sưng đỏ, nhưng lại khiến người ta thương tiếc thêm vài phần.
Đường Tuế chớp chớp mắt, trên mặt vẫn còn duy trì bộ dáng "hung ác".
Cô há hốc miệng.
"Hả?"
"Tôi?"
Đôi môi anh đào đỏ hồng phát ra tiếng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào.