Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 565: Nhìn thật mỹ vị (49)



Đường Tuế nhìn thoáng qua trợ lý bên cạnh, trợ lý lập tức cầm mã QR xuất hiện.

“Cô hai quét mã đi.”

“Tôi sẽ đàn dương cầm.”

Cô ta cất điện thoại vào túi xách, nhìn thoáng qua, rồi đi về phía đàn dương cầm.

Cô ta đặt túi xách qua một bên, hai tay đặt lên bàn phím trắng đen bắt đầu đàn.

Từ lúc Tần Linh bốn tuổi đã học đàn dương cầm, đến bây giờ đã hai mươi năm, tuy rằng nói chưa đạt đến đỉnh cao, nhưng cũng làm cho người ta phải thưởng thức.

Tần Linh suy nghĩ, cuối cùng đàn bài Petrushka.

Đây là một bản nhạc khá khó, người luyện đàn rất nhiều năm bắt đầu học bản nhạc này, cho dù nghe nhiều lần cũng phải luyện tập rất nhiều.

Đến khi cô ta đàn, vẫn không nhớ được một nốt nhạc nào.

Ngay cả Tần Linh là người thông minh, lúc ấy học bản nhạc này cũng học rất lâu.

Cô ta cố tình dùng bản nhạc này dạy dỗ Đường Tuế.

Lát nữa cô ta muốn xem Đường Tuế sẽ mất mặt thế nào.

Tần Linh bắt đầu đàn, người xung quanh nhanh chóng nghe ra giai điệu, trợn mắt há miệng, Tần Linh đúng là tàn nhẫn độc ác.

Cô ta lại chọn bài khó như thế.



Haiz, Đường Tuế đáng thương.

Chắc chắn không họ được.

Có không ít người nhìn về phía Đường Tuế, dường như muốn nhìn ra manh mối trên mặt cô.

Nhưng từ đầu đến cuối Đường Tuế không thay đổi sắc mặt, dáng vẻ không sao cả.

Tần Linh đàn khoảng mười phút, tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

“Bản nhạc này rất khó, tôi chỉ đàn một đoạn ngắn, tôi sợ cô không nhớ được.”

Đường Tuế cười cười, buông cánh tay của Tần Tiền Dư ra, đi về phía đàn dương cầm.

“Được, vậy cảm ơn cô đã quan tâm.”

Đường Tuế đứng ở trước mặt Tần Linh, Tần Linh cũng không dài dòng, tránh ra đứng bên cạnh, nhường vị trí cho Đường Tuế.

Đường Tuế ngồi xuống, ngón tay trắng nõn cũng nhẹ nhàng đặt trên phím đàn.

Cô vẫn chưa đàn, mọi người trợn mắt há miệng, cảm thấy Đường Tuế không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô tuyệt đối không thể đàn được.

Lúc tất cả mọi người dùng ánh mắt thương xót nhìn về phía Đường Tuế, Đường Tuế di chuyển ngón tay, tiếng đàn dễ nghe được phát ra.

Mọi người ngây ra, lộ vẻ kinh cảm.

Nếu lúc trước nghe Tần Linh đàn, cùng lắm chỉ có kiến thức cơ bản vững chắc, cũng dễ nghe, nhưng không có linh hồn.



So với các nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm thì kém cỏi rất nhiều.

Nhưng mà!

Đường Tuế đàn lại cho người ta cảm giác sẽ không giống như vậy, bạn được hòa vào bản nhạc, có người lạc vào trong thế giới kỳ lạ.

Đánh sâu vào trong lòng, hoàn toàn phục tùng.

Đường Tuế đàn hơn mười phút, cũng vô cùng nhanh chóng.

Một lát sau cũng kết thúc.

Cô dừng tay, ánh mắt nhìn thoáng qua Tần Linh.

“Cô cảm thấy như thế nào.”

Tần Linh vẫn chưa thoát khỏi sự khiếp sợ, cô ta há miệng, vẻ mặt cũng kỳ lạ.

Vậy mà cũng có thể làm được.

“Cô rất lợi hại, đúng là thiên tài.”

Tần Linh kinh ngạc một lúc lâu, lúc này mới tìm được giọng nói của mình.

“Tôi sẽ chuyển tiền.”

Tần Linh cũng không hề chần chừ, mở điện thoại ra chuyển đi hai triệu.