Đường Tuế không phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Cố Kim Triều mà chỉ nghe được anh nói có thể.
Biết anh đã đồng ý cho mình ở lại, cô không khỏi hoan hô một tiếng.
"Tốt quá."
Không cần bị điện giật nữa rồi.
Tay nhỏ mềm mại buông khỏi cà vạt anh, lao lên giường, cơ thể mềm mại nhanh chóng làm ổ trong chăn.
Ôi, đồ mẹ chuẩn bị cho cô tốt thật đấy, thơm tho mềm mại, cô rất thích.
Đường Tuế duỗi tay ôm gối ôm hình củ cải, một hồi liền ngủ mất.
Cố Kim Triều đứng tại chỗ, vẻ mặt không giải thích được.
Trước đây anh từng nghĩ rằng cô muốn quyến rũ mình.
Nhưng mà cô bò lên giường là ngủ ngày, không có chút ý nghĩ khác nào cả.
Cố Kim Triều đứng im tại chỗ một lúc lâu vẫn không phát hiện gì khác, vươn tay lên chạm vào môi mình rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vốn đã rất muộn rồi, Cố Kim Triều vội vàng tới tủ, trong ngăn tủ, anh nhìn thấy một bộ đồ ngủ cùng chất liệu với váy ngủ tơ lụa màu đỏ.
Nghĩ nghĩ, anh vẫn mặc nó.
Anh sấy khô tóc rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đứng ở mép giường, vừa nhìn con thỏ nhỏ đang ngủ say trên giường.
Đường Tuế rất trắng, trắng như kem, ánh đèn ở đầu giường không quá chói, là kiểu màu vàng dịu nhẹ, chiếu lên người cô, càng có loại cảm giác như châu như ngọc.
Cô ôm một cái gối ôm ngủ, chân nhỏ gác lên gối ôm.