Đường Tuế nhìn quần áo trong tủ, căn bản đều rất thiếu vải, tuy cô đã chọn áo ngắn tay bình thường nhất để mặc nhưng nó vẫn bó sát vào người, vòng eo trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài.
Cố Kim Triều vừa thắt xong cà vạt, quay đầu lại, thấy Đường Tuế, lập tức nhíu mày.
"Em mặc cái gì vậy, đổi đi."
Anh đi tới, sau khi nhìn một vòng, sau đó ngạc nhiên phát hiện đồ của cô cơ bản đều là váy ngắn ôm sát người, bộ trên người cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Cố Kim Triều suy nghĩ một hồi: "Đợi ăn tối xong, sẽ mua quần áo cho em."
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt phớt hồng, trên hàng mi còn lấp lánh ánh nước.
"Ừm."
Đáng yêu, thật là đáng yêu.
Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người khác không nhịn được mà muốn yêu thương ôm vào lòng.
"Đi xuống thôi."
Cố Kim Triều bất giác hạ giọng.
Đường Tuế tiến lên hai bước, nắm lấy tay anh.
Trong thâm tâm, cô cảm thấy bây giờ Cố Kim Triều không còn đáng sợ nữa.
Cố Kim Triều như đang ôm trong tay chiếc bánh bao mềm mịn, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đôi môi mỏng khẽ giãn ra.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa Cố Kim Triều -10, tổng còn 50, cố lên nào củ cải nhỏ.
Đường Tuế đột nhiên nghe thấy âm thanh của Luân Hồi Kính, trong lòng có chút kinh hỉ.
Người có lòng sắt đá như Cố Kim Triều, cuối cùng cũng bắt đầu bị tịnh hóa.
Chẳng qua.
Đường Tuế: Mi kêu ai là củ cải nhỏ, cả nhà mi mới là củ cải nhỏ đấy.
Cả hai nắm tay nhau, cùng đi xuống cầu thang.
Mẹ Cố đang ngồi trên ghế sô pha uống cà phê, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn trên mặt lập tức nở nụ cười.
Bà biết ngay mà!
Bà tính đúng rồi.
Tuy giờ hai người cũng không quá thân mật.
Nhưng chắc chắn, chưa đến một hai tháng nữa, bà có thể lên chức bà nội rồi.
Nghĩ vậy, mẹ Cố lòng như mở cờ.
"Tuế Tuế, hôm nay ăn mặc thoải mái nhỉ, đẹp lắm."
Đôi mắt của mẹ Cố chứa đầy sự từ ái, Tuế Tuế nhà bọn họ lớn lên xinh đẹp, nước da trắng, dáng chuẩn, dù mặc gì cũng làm người khác trầm trồ.
"Hì hì, cảm ơn mẹ."
Đường Tuế nghe mẹ Cố khen, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng, thoáng chốc đã lan rộng đến tai.
Trong khi nói, Đường Tuế buông tay Cố Kim Triều ra, nhào vào vòng tay của mẹ Cố.
"Đi thôi, bữa sáng hôm nay rất phong phú, con đi xem xem có món gì thích ăn không."
Mẹ Cố kéo Đường Tuế dậy, hai người vừa cười vừa nói đi về phía bàn ăn.
Cố Kim Triều trực tiếp bị bỏ quên ở sau.
Anh sờ mũi, đi theo sau hai người.
Theo báo cáo điều tra, quả thật có nói rằng mẹ rất thích Đường Tuế.
Nhìn vẻ này, là thật.
Cả gia đình ngồi ăn bữa sáng.
Cố Kim Triều cảm thấy mình thật giống như người ngoài ý muốn, không nên tồn tại.
Hai người cười nói vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.
Đặc biệt khi thấy Đường Tuế có vẻ rất ỷ lại mẹ Cố, Cố Kim Triều có chút ghen tị.
Sau bữa ăn.
Cố Kim Triều cầm khăn lau lau miệng, vẻ mặt tự phụ.
"Được thôi."
Mẹ Cố gật đầu, cảm thấy vui trong lòng, nhất là khi thấy hai người ở chung hòa hợp.
"Mẹ, mẹ đi với con nhé! Mẹ tinh mắt, nhất định sẽ giúp con chọn được nhiều quần áo đẹp."
Đường Tuế ôm lấy cánh tay mẹ Cố, có chút không nỡ rời đi.