Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 87: Đêm nào boss mất trí nhớ cũng muốn hôn hôn (38)



Bọn họ chẳng thèm hâm mộ Đường Tuế đâu.

"Người em họ kia của cậu, phụt, sao không trở về giúp đỡ?"

Đường Dao cười nhẹ, lịch sự đáp.

"Em ấy không thích những chuyện này, hơn nữa, bây giờ em ấy đã là Cố phu nhân rồi, càng không cần phải đến công ty nữa."

"Dao Dao, cậu thực sự biết cách nói đỡ cho cô ta."

Mạnh Lý Lý đều làm chuyện đứng về phía Đường Dao.

Khóe miệng cô ta nhếch lên sự khinh thường.

"Nói câu này khó nghe chút, thì Đường Tuế cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đầu, mọi thứ ở nhà họ Đường đều thuộc về Dao Dao!"

"Các người đang nói nhảm gì thế, chỉ là muốn cho Đường Tuế một chút mặt mũi, cô ta còn dám à?"

Những thiên kim tiểu thư nghe Mạnh Lý Lý nói, không thể nhịn được mà cười phá lên.

Đường Tuế tiến lên vài bước, nhưng mẹ Đường đã nắm lấy tay cô.

"Tuế Tuế, con muốn làm gì?"

"Không có nhé, rõ ràng là các người ăn nhờ ở đậu, sao lại thành tôi ăn nhờ ở đậu rồi."

Giọng Đường Tuế nhẹ nhàng, cũng rất bình tĩnh.

Đôi mắt trong veo đến nỗi có thể phản chiếu hình ảnh của người khác.

Nhất thời, khuôn mặt của mẹ Đường tái đi vì sợ hãi.



"Tuế Tuế, là bọn họ hiểu lầm, sau này mẹ giúp con giải thích nhé."

Mẹ Đường nắm tay Đường Tuế, sợ đến nỗi không dám buông ra.

"Không cần, con sẽ nói rõ với bọn họ ngay bây giờ luôn."

"Tuế Tuế, đừng làm vậy, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, con cũng không muốn mẹ không vui đúng không?"

Mẹ Đường toát mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Hôm nay xảy ra chuyện gì mà mọi người đều tụ họp hết ở đây.

Hơn nữa, bà ta cảm giác hơi không kiểm soát được Đường Tuế nữa rồi.

"Mẹ, mọi người ở đây làm gì?"

Ngay lúc mẹ Đường đang rất lo lắng, Đường Dao đã dẫn theo nhóm chị em của mình đi qua, bọn họ dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Đường Tuế.

Đặc biệt là Đường Dao.

"Không, không có gì."

Mẹ Đường càng trở nên sợ hãi.

Bà ta còn chưa kéo được Đường Tuế đi, sao Đường Dao và bọn họ đã đến rồi?

Bà ta lo lắng nhìn Đường Tuế, sợ cái miệng nhỏ của cô không ngậm kín, lập tức nói ra hết mọi chuyện.

"Dao Dao, nói chuyện với bạn bè của con trước đi, mẹ đưa Tuế Tuế đi ăn chút.”

Mẹ Đường kéo Đường Tuế chuẩn bị rời đi.



Đường Dao đứng trước chặn lại.

"Mẹ, hai người đi đâu vậy?"

Đường Dao không vừa lòng, lúc nào cũng vậy, mẹ vẫn luôn quan tâm đến cái bao cỏ vô dụng này.

Rõ ràng cô ta ưu tú như vậy, chẳng lẽ mẹ không nhận ra sao?

Cứ cho là coi thường Đường Tuế trước mặt nhiều người thế này một chút thì có sao?

Mẹ vội vàng đưa cô ta đi như vậy, là không nỡ à?

"Dao Dao, con làm gì vậy?"

Mẹ Đường giận không chỗ trút.

Bà ta đã rất căng thẳng rồi, Đường Dao còn ở đây gây sự vậy nên bà lập tức to tiếng lên.

Thế nhưng, Đường Dao vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má.

"Mẹ..."

Giọng nói Đường Dao trở nên sắc bén.

"Rốt cuộc con còn chỗ nào chưa đủ tốt, để mẹ cứ suốt ngày chỉ nghĩ đến Đường Tuế.”

"Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ tốt nhất trong nhà mẹ đều cho cô ta, cái gì con cũng không có. Đường Tuế thi được sáu mươi điểm, các người đều hết lời khen ngợi, còn con thì sao? Năm nào con cũng được nhận học bổng, mẹ có nói gì không?”

Đường Dao khóc không thành tiếng.

"Bây giờ, con lập công cho công ty, mẹ còn chẳng thèm dòm ngó đến. Đường Tuế tặng cho mẹ một món trang sức, mẹ liền vui vẻ không ngừng, mẹ, ai mới là con ruột của mẹ?”