Chú út vừa thấy bọn họ, hai mắt lập tức sáng rỡ, nhỏ giọng thì thầm với Khuynh Diễm.
"Tiểu Diễm, con xem con xem! Chúng ta gặp ai kìa!"
Khuynh Diễm nhìn dáng vẻ hào hứng của chú út, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Gặp keo 502 thôi, sao phải phấn khích vậy?
Thích bị keo dính? Sợ cuộc sống chưa đủ phiền? Hay là...
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, cuối cùng nặn ra được một lý do hơi bị hợp lý.
Chú út này không phấn khích vì 502, mà người làm ông phấn khích, chính là nhà sản xuất 502 nha.
Là một người có tư tưởng tiến bộ, cô còn biết làm sao?
Nhiệt liệt ủng hộ đoạn tình cảm này vậy.
Chú út ẩn ý hồi lâu, nhưng không nghe Khuynh Diễm nói lời nào, chỉ thấy ánh mắt kia của cô... cứ quái quái...
Con bé này không phải lại đang nghĩ lung tung gì chứ!!
Chú út bị Khuynh Diễm nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, ông khẽ hắng giọng, lẳng lặng rơi vào trầm mặc.
"Chú út và Tiểu Diễm đến mua thực phẩm sao?" Lạc Kỳ dừng lại trước mặt hai người, nói một câu chào hỏi.
Khuynh Diễm đưa mắt nhìn xung quanh, nhạt giọng nhắc nhở: "Nơi này là siêu thị thực phẩm."
Mọi người ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu ý cô là gì, thì đã nghe Khuynh Diễm nói tiếp.
"Không đến mua thực phẩm, chẳng lẽ đến mua đầu người?"
Bị sứa nhập à? Hay đại não mất tín hiệu? Không còn câu hỏi thông minh nào khác sao?
Lạc Kỳ: "..."
Chú út: "..."
Chú út thấy Khuynh Diễm dùng ánh mắt như đang nhìn thiểu năng để nhìn Lạc Kỳ, liền có linh cảm cháu gái mình không thể thốt nổi lời vàng ngọc, để cô nói tiếp chắc chắn sẽ có chuyện.
Ông vội vã chen vào: "Tiểu Diễm con bé này, cứ nói đùa, nói đùa, ha ha..."
Khuynh Diễm không hiểu. Nhìn cô giống nói đùa lắm sao? Đang rất nghiêm túc mà!
Chú út ngượng ngùng ha ha hai tiếng, vội bắt qua chủ đề khác: "Nhân dịp Tiểu Diễm vừa hồi phục, chú dẫn con bé ra ngoài dạo chơi, để giúp con bé vui vẻ."
Khuynh Diễm: "..." Ta có biểu hiện mình vui sao? Tiểu nha đầu thiện lương chỉ muốn nằm yên một chỗ, ngủ.
Mấy hôm nay chú út nghe tin cô khỏi bệnh, hạnh phúc đến phấn khích, ngày nào cũng mở tiệc ăn mừng.
Khuynh Diễm ăn đến phiền, cũng không muốn ăn lắm. Quan trọng là thức ăn không đẹp, mùi vị thì... không rõ.
Cái đẹp mới nhớ lâu, chứ vị thế nào ai mà nhớ.
Ngay khi Khuynh Diễm sắp bùng phát sức mạnh hồng hoang, chú út liền giơ tay thề, chỉ cần cô đi siêu thị cùng ông, đây sẽ là bữa tiệc cuối cùng của chuỗi ngày nhảm nhí.
Khuynh Diễm suy tư, đánh cho im lặng thì tốt hơn hay đánh cho không tổ chức nổi tiệc thì tốt hơn?
Cuối cùng trong lời thề thốt không đáng tin của chú út, cô quyết định nhịn xuống, đi siêu thị.
Một cái siêu thị mà thôi, ta chịu được.
Tiểu nha đầu thiện lương là người tốt!!
Hệ Thống âm thầm bĩu môi. Kí chủ đồng ý vì ông chú kia hứa mua cho cô mười lốc sữa chua đấy!
Vậy mà cô còn dám khoe mình tốt!
Tốt chỗ nào đem ra hù nó hết hồn coi!!
"Chú út mua nhiều đồ như vậy, mọi người có tiệc sao?" Lạc Kỳ nhìn giỏ hàng, quan tâm hỏi.
"Đúng đúng, chính là tiệc ăn mừng Tiểu Diễm hồi phục. Nếu con và Tiểu Trữ rảnh, có thể..."
Chú út đang nói chợt ngưng bặt.
Con bé này, sao cứ dùng ánh mắt kì quái nhìn ông vậy?
Ông không phải yêu thích kiểu kia đâu! Thật mà! Tin ông đi!!
Chú út định mời Lạc Kỳ tham gia, nhưng bị Khuynh Diễm ý vị thâm trường nhìn cho chột dạ.
Người lớn tuổi muốn mặt, không muốn bị con cháu hiểu nhầm, lẳng lặng nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Cháu gái nhà mình không chịu đi theo kịch bản thông thường, cả ngày cứ thêm loạn nội dung, phải làm sao?
Lạc Kỳ chờ một lúc không nghe nói tiếp, hắn liền tự giác hiểu người ta không có ý mời, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
"Hôm nay ba ba đi siêu thị với Tiểu Trữ, không bỏ Tiểu Trữ một mình, Tiểu Trữ rất vui!" Lạc Trữ chạy đến, lắc lắc cánh tay Khuynh Diễm: "Giờ lại được gặp chị, càng vui hơn luôn a!"
"Tiểu Trữ rất thích chị đúng không?" Lạc Kỳ xoa đầu nhóc, ôn nhu hỏi.