Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 122: Chương 61.1



Khương Cẩn mân mê tách cà phê, nhìn vào khoảng không trước mặt, khóe môi nhếch lên, cười đến cực kỳ đắc ý.

Đứa con gái kiêu ngạo đó, thật muốn nhìn bộ dạng chật vật của cô ta.

"Hello!" Bóng người đột ngột nhảy vào từ cửa sổ, vui vẻ vẫy tay chào.

Khương Cẩn: "..." Hắn vừa nghĩ đến cô, cô liền xuất hiện, tâm linh tương thông...

Phi!

Âm hồn bất tán!

"Tiểu Diễm, hình như hôm nay em không có lịch khám nha." Khương Cẩn nhấp một ngụm cà phê, cười hiền hòa nói.

Khuynh Diễm tựa lưng bên cửa sổ, ngạc nhiên hỏi: "Xinh đẹp như tôi còn cần phải đặt lịch sao?"

Khương Cẩn: "..." Lời thoại bệnh hoạn này, hình như có chút quen thuộc...

"Tôi là bác sĩ nổi tiếng, muốn gặp tôi đương nhiên phải hẹn trước, trừ khi giữa chúng ta có giao tình đặc biệt... Tiểu Diễm, đừng nói là em thích tôi, nửa đêm đến đây cướp sắc nha!" Khương Cẩn mở ra hình thức nói lời vô sỉ.

Khuynh Diễm cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười: "Bác sĩ Khương cho người giết tiểu nha đầu thiện lương tôi, giao tình này còn chưa đủ đặc biệt à?"

Khương Cẩn: "..." Chết tiệt!

Nếu trước đây chỉ là nghi ngờ, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn xác định, lại là bà điên kia!

"Tiểu Diễm à, em nói đùa như thế không vui chút nào." Khương Cẩn cười đánh lạc hướng, chậm rãi di chuyển về phía cửa. Hiện tại không chạy, lát nữa sẽ chạy không kịp!

"Được rồi, không nhiều lời, bắt đầu thôi!"

Khương Cẩn: "..." Bắt đầu cái gì? Cô ta lại sắp phát điên đúng không?

"Tiểu Diễm, em đừng đến đây! Tôi sẽ la lên đó! Cứu với! Nữ nhân hung hãn cưỡng ép con trai nhà lành! Cứu... ưm..."

Mười phút sau.

Khương Cẩn bị trói chặt trên ghế, đầu gục xuống, đau đến không nói nên lời.

Bà điên này lại đánh hắn! Lần nào cũng đánh ác như vậy! Đánh nhiều thành nghiện sao?

Khuynh Diễm ngồi trên bàn, một chân gác lên mặt bàn, một chân đung đưa qua lại, tay cầm phi tiêu lắc lư.

"Anh tên gì?"

"Tiểu Diễm, giờ đến bác sĩ điều trị cho em mà em cũng không nhớ tên sao? Em mắc thêm chứng mất trí à?" Khương Cẩn cố tình nói móc.

Phập!

Phi tiêu lướt sát bên lỗ tai hắn, cắm vào giá sách phía sau.

Khương Cẩn nhìn độ sâu mà phi tiêu cắm xuống, âm thầm nuốt nước bọt. Nếu thứ đó cắm vào người hắn, chắc xương cũng gãy vụn...

"Sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Anh tên gì?" Khuynh Diễm mỉm cười hỏi lại.

Khương Cẩn cắn răng không muốn nói, nhưng thấy người đối diện lại giơ phi tiêu lên ngắm, hắn vội vã hét lên: "Cẩn!"

Phập!

Phi tiêu lướt sát qua da đầu, nếu Khương Cẩn không tránh kịp, có lẽ mắt hắn đã mù. Bà điên độc ác này!

"Họ?" Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn.

"Không thể nói..."

Phập!

Khương Cẩn: "..." Mẹ nó! Không thể để hắn nói hết câu sao?

"Nhiệm Vụ Giả tiết lộ thân phận sẽ bị trừng phạt, dù cô có đánh chết tôi, tôi cũng không thể nói." Khương Cẩn tức đến đổi xưng hô.

Bà điên có giỏi thì giết hắn đi!

Hắn không sợ, cùng lắm thì thế giới sau lại là một trang hảo hán!

Khuynh Diễm hơi suy nghĩ. Hình như Hệ Thống từng nói qua nguyên tắc này... khi nãy lỡ quên.

"Mục đích của các người là gì?" Khuynh Diễm thử đổi câu hỏi.

Khương Cẩn: "..." Lời hắn nói cô không hiểu sao? Tiết lộ sẽ bị trừng phạt! Là trừng phạt đó!!

"Cũng không thể nói? Vậy thì... nhiệm vụ của anh là giết tôi?" Khuynh Diễm dừng lại, mỉm cười bổ sung.

"Gật đầu hoặc lắc đầu, làm không được thì rơi đầu."

Khương Cẩn: "! ! !"

Cô ta định chặt đầu hắn sao? Chết thế nào cũng là chết, nhưng rơi đầu hình như khá thảm...

Khương Cẩn chọn gật đầu.

Khuynh Diễm 'ồ' một tiếng, cười đến kiêu ngạo: "Thật đáng thương."

Khương Cẩn: "..." Cô nói ai đáng thương? Hắn sao? Ý cô là hắn không giết nổi cô sao?

Mẹ nó, khinh người quá đáng!

"Còn một việc." Khuynh Diễm nhảy xuống đất, bước đến trước mặt Khương Cẩn: "Anh làm gì bọn họ?"

"Bọn họ nào?" Nhiều người quá hắn không xác định được.

"Đám bệnh nhân kia."

Khương Cẩn bình tĩnh mỉm cười, hất mặt tự hào: "Tôi là bác sĩ tâm lý thiên tài, muốn trị liệu hay khống chế đều dựa vào bản lĩnh chuyên môn, chậc... có nói cô cũng không hiểu."

"Vậy sao?" Khuynh Diễm nhếch môi: "Chuyên môn vi phạm pháp tắc của Linh Mộc?"

Đồng tử Khương Cẩn co rụt mạnh, tim nảy lên dồn dập. Cô... làm sao có thể?

Hắn không xác định được thân phận của Khuynh Diễm, nhưng linh cảm nói cho hắn biết, cô muốn giết hắn!

Còn là loại giết mà thế giới sau cũng không thể tái sinh!

Khương Cẩn nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn, nhưng cơ thể hắn lại hoàn toàn không thể cử động.

Không phải do dây trói, mà là ánh mắt của người đối diện đang buộc chặt hắn.

Một mảnh tĩnh lặng đến âm trầm, như đầm lầy dữ tợn, như vực sâu hoang phế, như ngàn ngàn lớp lớp u linh bò ra siết chặt linh hồn...

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, thân ảnh cô mơ hồ đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.

Không khí ngột ngạt đè nén chậm rãi dâng lên.

Khuynh Diễm giơ tay, nhưng đến nửa đường lại thu về, lắc lắc cổ tay mấy cái, liếc mắt nhìn thân thể kẻ đang đổ gục trên ghế.

Khương Cẩn đã ngừng thở.

Con lợn chết tiệt bỏ xác chạy lấy hồn rồi.

Có thể trốn đi ngay trước mắt cô, năng lực của hắn cũng không tồi.

Nể tình hắn cố gắng sống sót, tặng hắn một món quà tang lễ vậy.