Khuynh Diễm kéo Quân Hoa ra sau lưng mình, tránh khỏi đứa trẻ sắp va vào người hắn.
Quân Hoa nhìn bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt cổ tay hắn, nhiệt độ ấm áp như truyền qua y phục, gieo vào lòng hắn cảm giác an tâm đến lạ kỳ.
"Công tử, có muốn mua một chiếc lồng đèn không?" Thiếu niên ló đầu ra từ sau quầy hàng: "Đèn chỗ ta đảm bảo chất lượng, giá cả... Ân nhân! Người làm gì ở đây vậy?"
Hữu Vân bất ngờ, hai mắt sáng rỡ chào đón Khuynh Diễm: "Ta biết rồi, chắc chắn là ân nhân đến ủng hộ ta."
"Không ủng hộ, chỉ đi ngang qua." Khuynh Diễm không chút tình nghĩa từ chối.
Hữu Vân: "..." Không thể lừa hắn một chút được sao?
"Ân nhân, đằng nào người cũng phải mua lồng đèn, người ủng hộ chỗ ta đi, ta giảm giá cho người." Hữu Vân xốc lại tinh thần thương nhân, vui vẻ mời chào.
"Ai nói ta muốn mua lồng đèn?" Cô mua đèn làm gì? Thắp sáng ước mơ chắc?
"Tối nay là Tết Trung Thu, đương nhiên phải mua lồng đèn rồi." Hữu Vân giơ tay chỉ ra đường phố tràn ngập màu sắc rực rỡ.
"Tết Trung Thu?" Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, sau đó khoát tay: "Không mua, nhàm chán."
Ta không phải trẻ con, chỉ có trẻ con mới chơi trò nhảm nhí này.
Tiết kiệm thời gian, về ngủ một giấc còn có ý nghĩa hơn.
Khuynh Diễm quay lưng đi, chợt cảm thấy hình như mình vừa bỏ quên gì đó.
\[Sư phụ cô, hay còn gọi là đại nhân vật.\] Hệ Thống mệt mỏi thở ra mấy chữ, trí nhớ của kí chủ là loại ba giây ấn nút xóa đúng không?
Khuynh Diễm: "..."
Không phải lỗi của cô, là do hắn không biết chạy theo cô!
Chỗ này đông như vậy, lạc đường thì tính cho ai?
Đúng là chỉ giỏi ăn vạ!
Khuynh Diễm quay lại đường cũ tìm kiếm, nhìn thấy Quân Hoa vẫn đứng ở sạp bán lồng đèn, Hữu Vân đang nhiệt tình giới thiệu gì đó với hắn.
"Sư phụ ở đây làm gì?" Khuynh Diễm kéo tay hắn: "Đi về thôi."
Nhưng Quân Hoa không chịu nhúc nhích, khẽ lay bàn tay cô: "Ta muốn mua cái này." Hắn không mang linh thạch, cũng không mang tiền.
Khuynh Diễm: "..." Trẻ con mới chơi lồng đèn, mi đòi mua làm gì?!
Lại bày cái mặt ăn vạ đó ra với ta!
Chẳng phải chỉ là cái đèn thôi sao?
Ta mua!
Quân Hoa nhận lấy đèn, tự mình cầm một cái, cái còn lại nhét vào tay người đối diện, muốn cô cầm lấy.
Khuynh Diễm: "..." Ta không cầm!
Ta không phải trẻ con!
Tuyệt đối không làm thứ chuyện ấu trĩ này!
Một khắc sau.
Khuynh Diễm xách lồng đèn cùng Quân Hoa đi dạo phố, mệt mỏi đến không thở ra lời.
Tại sao tiểu nha đầu thiện lương lại có ngày lưu lạc đến mức này? Lão già mà biết được sẽ cười vào mặt ta!
"Nó là cái gì?" Quân Hoa dừng lại, chỉ tay vào quầy hàng đối diện.
"Bánh trung thu." Khuynh Diễm nhìn theo hướng hắn chỉ: "Sư phụ muốn ăn sao?"
Quân Hoa lạnh lùng nghiêm túc gật đầu, nhưng sự tò mò hiện lên dưới đáy mắt đã bán đứng hắn, cứ như tiểu hài tử vừa phát hiện ra thứ mới mẻ, không khỏi làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Khuynh Diễm nhịn xuống, lại nhịn xuống... Cuối cùng vẫn không nhịn được, giơ tay nhéo mặt hắn mấy cái.
Quân Hoa ngơ ngác nhìn cô: "Mặt ta không có dính nhọ." Sao cô lại chùi?
Khuynh Diễm khẽ hắng giọng: "Dính bụi."
—
"Lồng đèn mua rồi, dạo phố xong rồi, bánh trung thu cũng ăn rồi, sư phụ còn muốn cái gì nữa?" Khuynh Diễm mất kiên nhẫn. Rốt cuộc có để cô về ngủ không?
"Người kia nói, xách lồng đèn, dạo phố, ăn bánh, ngắm trăng, uống rượu, như vậy mới trọn vẹn." Quân Hoa nghiêm túc trả lời.
Khuynh Diễm nghi hoặc: "Người kia là ai?" Kẻ nào dạy mi cách ăn vạ ta!
"Người bán lồng đèn."
Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ. Người bán đèn...
Cái tên ma tu vừa nghèo vừa yếu kia!
Hữu Vân ở bên đường rùng mình mấy cái, sao đột nhiên hắn lại thấy lạnh thế này?
\*\*\*
Chủ nhật này Vũ khá rảnh rỗi, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ nha.
Nếu chương này được 77 likes trước 7 giờ tối thứ 7 tuần này, chủ nhật bão 7 chương!