Các trưởng lão cứ mãi không chịu xông lên, Khuynh Diễm đành phải ra hạ sách.
"Ta đã phân phó đại quân ma tộc bao vây nơi này, nếu trong vòng nửa canh giờ mà ta đi ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức đánh vào đây!"
Mọi ngươi: "..." Không phải là cô không đi ra ngoài thì mới nên đánh vào sao?
Giờ lại nói cô đi ra ngoài thì đánh vào, nghĩa là giết chết cô để cô không ra thì bọn họ sẽ tránh được đại chiến?
Khuynh Diễm bắn pháo phát động hiệu lệnh, ma tộc bên ngoài trấn An Khê ùn ùn phun ma khí, báo hiệu rằng chúng ma đang ở đây.
Các trưởng lão không thể tiếp tục lo trước lo sau nữa, hô to 'Đồng Khuynh Diễm là kẻ phản đồ', cùng nhau xông lên diệt trừ cái ác!
Khuynh Diễm không cho Nguyên Cát và người Đông Thanh Tông giúp đỡ, cô đứng ra tự mình ứng chiến.
Âm thanh vũ khí va chạm dữ dội, mọi người phát hiện chiêu thức của Khuynh Diễm rất bừa bãi, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh nhẹn thô bạo.
Dường như cô không dùng linh lực, mà chỉ dùng quyền pháp chân tay một đường đánh tới. Mỗi lần bọn họ muốn triển khai pháp thuật, đều bị cô vung đao cắt ngang.
Các trưởng lão đều đã lớn tuổi, xương cốt chẳng còn bao nhiêu cứng cáp, Khuynh Diễm lại đấm đá không hề thương tiếc, bọn họ đều cảm thấy thân thể già cỗi của mình sắp không xong rồi.
"Nàng ta không dùng được pháp thuật, mau thủ quyết tấn công!"
Không biết là ai phát hiệu lệnh, linh khí uy áp từ bốn phương tám hướng dồn đến muốn ép chết Khuynh Diễm.
Nhưng cảnh tượng mọi người không ngờ tới là, linh khí vừa đến gần chỗ cô lập tức tản ra tan tác, nhìn cứ như... hoảng sợ thi nhau bỏ chạy!
Khuynh Diễm không quá bất ngờ, thứ đồ chơi chết tiệt này kì thị cô cũng không phải ngày một ngày hai, cô đã sớm quen rồi.
Nhưng các trưởng lão thì không quen, ánh mắt bọn họ nhìn Khuynh Diễm chẳng khác nào nhìn thấy ma quỷ.
"Sát mệnh hoành hành, nhất định phải diệt trừ!"
"Diệt trừ tai tinh, trả lại an bình cho chúng sinh thiên hạ!"
"Thay trời hành... A A A!"
Khuynh Diễm lười nghe hô hào nhảm nhí, trực tiếp vận ma khí vung đao.
Có thời gian hô hào chi bằng đánh nhanh thắng nhanh, đỡ phí hoài thanh quản.
—
Tiểu cô nương chống tay lên cán đao, xung quanh cô là tu chân giả đủ mặt hàng lớn nhỏ già trẻ trải dài trên mặt đất.
Oán hận, phẫn nộ, sợ hãi, cảm xúc nào cũng có, cực kỳ đa dạng phong phú.
"Đồng Khuynh Diễm, ngươi vừa cho bọn ta ăn cái gì?" Trưởng lão ánh mắt vằn vện tia máu, gằn giọng hỏi.
"Độc dược của Lãnh Huyết Phong, ngàn vàng khó cầu, rất trân quý đó nha." Khuynh Diễm tươi cười giới thiệu.
"Đồng Khuynh Diễm, bọn ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"
"Thật sợ quá, không bỏ qua thì các ngươi làm gì được ta?" Khuynh Diễm nghiêm túc hỏi.
Mọi người: "..."
Bọn họ đánh không lại cô, còn có thể làm sao?
Không được khuất phục trước cái ác! Nhất quyết phản kháng!
"Hôm nay bọn ta hy sinh ở đây, ngày sau Tu Chân Giới sẽ báo thù cho bọn ta!"
"Nhưng ta không nói sẽ giết các ngươi nha, bất quá nếu các ngươi đã muốn chết, vậy thì..."
"Bọn ta không muốn chết!" Trưởng lão nào đó rống lên.
Những người còn lại dồn dập liếc mắt nhìn ông ta, trưởng lão giả vờ không thấy.
Con người đều muốn sống, ông ta nói thế thì có gì sai? Có giỏi thì các ngươi đòi chết đi!
Tất nhiên là mọi người không ai mở miệng nói mình muốn chết, chỉ liếc mắt rồi đồng loạt im lặng.
Khuynh Diễm cũng không định làm gì, đơn giản trói tay bịt miệng để bọn họ bớt ồn ào, sau đó mới bắt đầu giải quyết.
"Ta vốn đến để đàm phán chính sự, các ngươi lại cứ muốn tính toán ân oán cá nhân, vậy thì ta sẽ tính với các ngươi."
Khuynh Diễm phóng đạn tín hiệu, ma tộc từ bên ngoài ồ ạt tiến vào, các trưởng lão vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, nhưng ngoài việc trợn mắt bày tỏ cảm xúc thì cũng không thể làm gì khác.
"Ma Vương, đồ vật người cần đã được mang đến." Chúng ma cung kính báo cáo.
Nguyên Cát: "..." Tại sao tiểu sư tỷ lại thành Ma Vương rồi? Ai đến nói cho ông biết đây là chuyện gì đi?
"Cho bọn họ xem." Khuynh Diễm phất tay ra lệnh.
Chúng ma lập tức trình diễn một vòng, phơi bày những tội ác Mạc lão đã làm.
Từ chuyện ông ta vong ân bội nghĩa giết hại Đồng gia, dùng cấm thuật hoán đổi vận mệnh Mạc Huyền với nguyên chủ, cho đến chuyện ông ta là kẻ chủ mưu phá vỡ phong ấn Bích Hải Sơn, hòng dùng ma khí bên dưới cứu chữa thân thể.
Mạc lão trong Tu Chân Giới tuy không đến mức đức cao vọng trọng, nhưng cũng là một người dạy trận pháp có danh tiếng.
Ông ta ẩn thân trong tông môn, nắm rõ mọi hành động của bọn họ, vậy nên ngày ở Bích Hải Sơn mới có thể dễ dàng làm xáo trộn kế hoạch gia cố phong ấn.
Các trưởng lão hầu như không thể tin, người đồng hành cùng họ bao lâu nay lại là kẻ ghê tởm như vậy!
"Còn một chuyện nữa, tám năm trước ở Linh Cảnh Sơn, trong kỳ khảo nghiệm năng lực đệ tử." Khuynh Diễm nâng tay tung Ngọc Ảnh lên.
Trưởng lão Hoàng Hạc Tông càng xem sắc mặt càng tái nhợt, Mạc Huyền đệ tử ưu tú của chưởng môn, không ngờ lại là người tàn độc như thế.
Bỏ mặc Hải Dương trong hố trùng độc, sau đó còn để Mạc lão xuống tay giết Hải Dương diệt khẩu!
Nhưng tại sao Đồng Khuynh Diễm biết mà không nói, lại che giấu đến tận hôm nay? Hay tất cả những chứng cứ cô đưa ra đều là ngụy tạo?
"Trừng ta cũng vô dụng, các ngươi tin hay không thì tùy." Khuynh Diễm thản nhiên.
Các trưởng lão: "..." Vậy cô ta bắt trói bọn họ, để bọn họ xem chứng cứ làm gì? Không phải muốn tìm kiếm sự đồng tình của bọn họ sao?
Tất nhiên là các trưởng lão quá tự đề cao mình, Khuynh Diễm làm những chuyện này không phải để kêu oan.
Giờ cô đã là Ma Vương, cần gì sự đồng tình của Tu Chân Giới?
Chẳng qua là cô muốn kéo gia gia của nữ chính công khai biến đen, vậy thì thiên đạo sẽ không thể tiếp tục che giấu bảo vệ ông ta nữa.
"Giờ đi vào chính sự, lấy trấn Thanh Trì làm ranh giới, thiên hạ chia làm hai phần, một nửa của tông môn, một nửa của ma tộc."
Khuynh Diễm ném tờ giấy đến: "Phía trên có chữ kí của bổn ma vương, đáp ứng thì đình chiến một trăm năm, không đáp ứng thì chịu tàn sát, các ngươi về bàn bạc đi."
"À đúng rồi, độc dược khi nãy ta cho các ngươi uống không mất mạng đâu..."
Các trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Khuynh Diễm chậm rãi bổ sung: "Nó chỉ khiến các ngươi nhập ma thôi. Nếu có thành ma thì đừng ngại gia nhập lãnh địa của bổn ma vương nha."
Các trưởng lão suýt nữa cắn lưỡi qua đời tại chỗ.
Nhưng kích động cũ chưa đi thì chấn kinh mới đã đến, giọng nói Khuynh Diễm từ phía chân trời vọng lại: "Muốn đánh thì cứ thoải mái xông lên, đừng chơi chết là được."
Cô vừa dứt lời, chúng ma lập tức ùn ùn nhào đến đấm đá túi bụi đám người tông môn.
Cho các ngươi nhân danh chính nghĩa! Cho các ngươi trừ ma vệ đạo! Cho các ngươi nhốt bọn ta hai trăm năm! Cho các ngươi ức hiếp tân Ma Vương của bọn ta!