Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 207: Chương 105.1



Khuynh Diễm ngồi trước bàn tròn, nghiêm túc cùng đàn em lên kế hoạch làm giàu.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô có chút không thoải mái, phất tay ra hiệu tiểu đệ ngồi trong góc đi kéo rèm cửa lại.

Huyết Tộc không thích ánh nắng, bản năng Huyết Tộc làm cô thấy khó chịu.

Khuynh Diễm hơi rầu rĩ, bản năng Huyết Tộc trái ngược với bản năng linh hồn cô, cô không thích bóng tối.

Thế là Khuynh Diễm lại phất tay ra hiệu tiểu đệ kéo rèm cửa sổ ra cho ánh nắng chiếu vào.

Tiểu đệ đứng dậy làm theo, cũng không phàn nàn hay thắc mắc.

Từ sáng đến giờ hắn đã kéo rèm cửa hơn trăm lần, dù sao hắn cũng quen rồi, hắn chỉ là con rối kéo rèm cửa không có linh hồn...

"Chị hai, chúng ta thật sự phải làm vậy sao?" Tiểu Tam ngập ngừng hỏi, vẻ mặt không giấu được lo lắng.

"Cậu nhìn tôi giống đang nói chơi à?" Ta bận rộn thế này, hôm nay mới ngủ có mười tiếng, ai rảnh ngồi nói nhảm với mi.

"Nhưng mà những người đó, chúng ta không nên chọc vào..." Tiểu Tam e dè đưa ý kiến.

"Chẳng phải cậu nói muốn làm giàu sao?"

Tiểu Tam: "..." Đúng thật là hắn muốn làm giàu, nhưng ai biết chị hai lại chơi lớn như vậy!

Làm giàu kiểu này rồi đem tiền nhét vào quan tài ôm xuống địa phủ sao?

"Quyết định vậy đi. Tôi đi ngủ, tối hành sự." Khuynh Diễm phất tay đứng dậy, dáng vẻ từ chối lắng nghe, từ chối thấu hiểu.

Tiểu Tam và đám đàn em nhìn theo bóng lưng cô, lại nhìn xuống tấm bản đồ trên bàn, cuối cùng ôm nhau run như cầy sấy.

Tại sao bọn hắn lại sợ?

Là vì cô muốn cướp đồ của Viện Nghiên Cứu!

Chính là cái Viện Nghiên Cứu một tay che trời kia!

Ba ngày nay, Khuynh Diễm đột nhập vào Viện Nghiên Cứu để tìm di vật của cha mẹ Tô, xem có manh mối gì về thân phận nguyên chủ hay không.

Nhưng Viện Nghiên Cứu canh gác rất cẩn mật, muốn vào phòng di vật phải vượt qua một đám lính dày đặc, thế nào cũng phải đánh nhau.

Cô không muốn đánh.

\[Kí chủ bị ai hack linh hồn à?\] Hắc Khuyển kỳ dị. Cô vậy mà lại nói không muốn đánh nhau? Tận thế sắp tới hay vũ trụ sắp nổ tung?

Khuynh Diễm thở dài, bất đắc dĩ nói: "Quá đông, đánh mỏi tay. Phóng hỏa tương đối ổn."

\[...\] Quả nhiên đây mới là kí chủ của nó.

\[Xin hỏi kí chủ, nếu cô là vì điều tra thân phận nguyên chủ, vậy lúc vào Viện Nghiên Cứu, cô lấy trộm đồ người ta làm gì?\] Lại còn lên kế hoạch đánh cướp nữa chứ!

Khuynh Diễm chính nghĩa mỉm cười: "Cướp của người giàu chia cho người nghèo, hành động anh dũng nghĩa hiệp, làm việc tốt không cần lưu danh."

Tự hào ngẩng đầu, vầng hào quang sau lưng lại thêm một tầng sáng chói!

Hắc Khuyển: \[...\] Chướng khí lại thêm một tầng đen kịt thì có!

Cách Khuynh Diễm xác định mục tiêu đánh cướp chỉ gồm hai bước.

Một, ai giàu nhất khu này?

Hai, ai ác nhất khu này?

Viện Nghiên Cứu vừa giàu vừa ác, chính là con mồi béo bở không thể bỏ qua.

Về phần tại sao phải đánh kẻ ác, cũng không phải để làm việc thiện, mà là...

Diệt tất cả các thế lực ác, để thế giới này chỉ mình ta là kẻ ác nhất!

Tiểu nha đầu thiện lương chính là thiện lương như vậy đó.

\[...\] Kí chủ nói thêm mấy lần nữa, cô có tin nó quên luôn ý nghĩa nguyên thủy của hai chữ 'thiện lương' không?



Buổi tối, Viện Nghiên Cứu.

"Hôm qua giáo sư Dư bị mất chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương, mọi người nhớ giữ đồ của mình cẩn thận đấy!"

"Không phải chứ, giờ đến cả giáo sư Dư cũng mất đồ sao? Rốt cuộc là kẻ gan tày trời nào làm ra vậy?"

"Giờ trong viện đều bàn tán, chuyện này là do Huyết Tộc báo thù."

"Chắc không phải đâu, Huyết Tộc không dám vào chỗ chúng ta. Mà nếu lẻn vào được, sao lại lấy đồng hồ làm gì?"

Huyết Tộc có hai loại, yếu nghèo và mạnh giàu. Tức là kẻ yếu thì nghèo, còn kẻ mạnh thì giàu.

Kẻ nghèo muốn trộm đồ, nhưng vì quá yếu nên không dám vào Viện Nghiên Cứu.

Còn kẻ mạnh vào được nhưng bọn họ rất giàu, lấy thứ vặt vãnh làm gì? Có lấy cũng phải lấy tài liệu cơ mật chứ!

Càng nghĩ càng thấy hoang mang...

"Cậu chưa nghe qua chuyện bên khu phế thải sao? Mấy hôm trước bên đó khắp nơi đều viết khẩu hiệu 'Nhân Loại Ngu Xuẩn, Huyết Tộc Muôn Năm'!"

"Hang núi phía sau còn bị sét đánh đến lún đất, lúc mọi người đến nơi, liền nhìn thấy..." Người đang kể chuyện cố ý dừng lại, khuôn mặt lấm lét.

Những người xung quanh hơi rùng mình, nhưng vì tò mò nên vẫn hỏi tiếp: "Thấy cái gì?"

"Thi thể trong một cổ quan tài biến mất!" Người kể cường điệu giọng nói: "Có khả năng là Huyết Tộc sống lại, hoặc là... Oan hồn trở về đòi mạng!"

"Không... không phải chứ..." Đám người run lập cập dựa sát vào nhau, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Những Huyết Tộc bị vứt sau núi đều là do bọn họ hành hạ đến chết. Tuy nói người làm khoa học không tin tâm linh, nhưng kẻ đã tạo ác nghiệp thì có ai thật sự không chột dạ?

Căn bản là trong lòng có quỷ, không thể không sợ quỷ phá!

Tiếng trò chuyện nhỏ dần, đám người mặc đồng phục Viện Nghiên Cứu rẽ vào góc ngoặt cuối hành lang.

Cánh cửa lối đi bộ mở ra, thiếu nữ chậm rãi xuất hiện, ngón tay gõ mấy nhịp lên thanh vịn.

Oan hồn đòi mạng?

Ta xinh đẹp thế này, bọn hắn lại dám gọi ta là oan hồn?

Tức giận.

Lát nữa ném ít đi hai mồi lửa.

Hắc Khuyển: \[? ? ?\]

Ném ít lửa là biểu hiện của sự tức giận?!