Hắc Khuyển tự hỏi, tại sao kí chủ nhà nó lại đáng sợ như vậy?
Tưởng Thành ngụy trang đến gần như hoàn hảo, ngay cả nó còn không nhận ra hắn là Nhiệm Vụ Giả tổ chức phân đến, thế nhưng cô vẫn có thể phát hiện được.
Không chỉ phát hiện, mà từ đầu đến cuối cô đều không tiết lộ nửa câu với nó!
Đúng là lòng dạ con gái thâm sâu khó lường!
Nhưng Hắc Khuyển lại không biết, mấu chốt khiến Khuynh Diễm nghi ngờ Tưởng Thành, chính là do nó gây ra.
Công nghệ thế giới này chỉ ở bước sơ khai, các chương trình máy tính đều không quá phức tạp.
Vậy mà lại có đến hai lần, Hắc Khuyển không giải được chương trình AI.
Lần đầu tiên là không thể hack mật mã cửa vào tòa nhà dưới lòng đất, lần thứ hai là không thể đọc hiểu nội dung mảnh giấy của Tưởng Thành.
Mà cả hai lần này, người nắm giữ cách hóa giải đều là Tưởng Thành.
Nếu Khuynh Diễm còn không nghi ngờ hắn, vậy thì cũng quá vũ nhục trí thông minh của cô.
Cộng thêm việc Tưởng Thành cứ như vô tình như cố ý xuất hiện trước mặt cô, tỏ ra tình thâm nghĩa trọng đối tốt với cô.
Mục đích tiếp cận quá rõ ràng, giống thứ gọi là công lược trong mấy quyển tiểu thuyết, Khuynh Diễm gần như khẳng định, Tưởng Thành chính là Nhiệm Vụ Giả!
Về phần tại sao cô biết Tưởng Thành là nam nhân bí ẩn thao túng cuộc sống Miên Tửu, đó là bởi vì... phương trình hóa học.
Lúc chuyển tiếp cô đến không gian địa ngục hay thiên đường, câu hỏi trong hệ thống của nam nhân kia là đề tài hóa học. Kết nối với việc Tưởng Thành đem phương trình hóa học ra giải trí...
Chứng tỏ nam nhân kia có liên quan đến Tưởng Thành, hoặc cũng có thể chính là hắn!
Hắc Khuyển: [? ? ?]
Còn có thể suy luận theo kiểu đó hả?!
Sherlock Holmes cũng không vô lý như cô đâu!
Khuynh Diễm ngạc nhiên. Tại sao lại không thể?
Con người dù có ngụy trang tốt đến đâu, cũng sẽ trong lúc vô thức không giấu được yêu thích thật sự của mình.
Càng là điểm không ai chú ý, thì mới là thứ nên chú ý.
Tưởng Thành thích hóa học, đây chính là sơ hở thứ nhất.
Sơ hở thứ hai, mật mã tòa nhà của nam nhân kia rất phức tạp, chỉ có Tưởng Thành giải được, vậy chẳng phải là hai bên có quan hệ với nhau sao?
Hắc Khuyển: [...] Là kí chủ quá đa nghi, hay là do nó quá ngu muội??
Khuynh Diễm không cần bằng chứng, mặc kệ nam nhân kia là liên quan đến Tưởng Thành hay chính là Tưởng Thành, thì một khi hắn đã động vào Tịch Dạ, kết cục của hắn chỉ có một.
Chính là cái chết!
Không phải loại chết đi rồi hồi sinh ở thế giới sau, mà chính là biến mất mãi mãi, một tàn hồn cũng không được sót lại!
Khuynh Diễm xuống tay quá quyết tuyệt, kết quả dẫn đến nền văn minh AI sụp đổ.
Tưởng Thành đã dùng vật phẩm hệ thống đưa ý thức con người vào máy móc, nên khi hắn và hệ thống của hắn chết, vật phẩm cũng mất tác dụng.
Máy móc theo nhau sập nguồn, phần ý thức bên trong quay trở lại thân thể con người, thế giới đi về điểm khởi đầu của chính nó.
Khuynh Diễm chống tay trên mặt đất, đầu óc có chút choáng váng.
Cô ngước nhìn đồng hồ.
Không xong rồi.
Cô đã hứa với tiểu ăn vạ sẽ trở về đúng giờ...
Trước mắt một mảnh tối sầm, ý thức Khuynh Diễm hoàn toàn biến mất.
——
Két!
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng phanh xe dồn dập vang lên, tai nạn nối tiếp nhau xảy ra.
Các máy móc đang lần lượt tắt máy, không ai có thể ngăn lại, cũng không ai biết rõ nguyên nhân.
Thiếu niên đi chân trần chạy trên đường lớn, run run gọi máy tính bảng trong tay: "Tiểu Thiết."
"Chủ nhân yên tâm, ta sẽ không rời khỏi ngài." Máy tính bảng lên tiếng đáp lại hắn.
Miên Tửu cẩn thận cầm chặt nó, đưa mắt nhìn xung quanh, bơ vơ như đứa trẻ lạc mất đường về: "Nhưng còn Tiểu Hỉ, em ấy ở đâu?"
Tiểu Thiết có chút rầu rĩ: "Tín hiệu máy chủ phát sinh biến cố, ta cũng không thể xác định vị trí của Tiểu Hỉ."
Miên Tửu mờ mịt nhìn xung quanh, cố nâng âm thanh lớn giọng gọi: "Tiểu Hỉ, em ở đâu? Mau trở về nhà đi!"
Nhưng đường phố hỗn loạn hoàn toàn lấn át đi tiếng gọi của hắn.
Ánh đèn xanh đỏ không ngừng lập lòe, cứ cách năm giây lại có một người máy ngã xuống.
Xe mất phanh đâm vào đèn đường, trên màn hình liên tục phát ra thông tin từ chính phủ, kêu gọi tất cả hãy giữ bình tĩnh.
Nhưng không một cỗ máy nào có thể bình tĩnh, không phải tiếng khóc thì chính là tiếng kêu gào sợ hãi, khung cảnh hỗn loạn chẳng khác nào ngày tận thế đột ngột đổ ập xuống.
Sự hỗn loạn này càng làm khuếch đại nỗi bất an dưới đáy lòng Miên Tửu.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao tất cả trí tuệ nhân tạo đều tắt máy?
Tiểu Hỉ đang ở đâu?
Đường phố hỗn loạn như vậy, lỡ như... lỡ như có ai đó giẫm trúng Tiểu Hỉ, em ấy rất nhỏ... Không, hắn phải nhanh chóng tìm được em ấy!
"Chủ nhân, có tín hiệu của Tiểu Hỉ, ở tòa nhà bên kia!" Tiểu Thiết chợt reo lên.
Miên Tửu lập tức vội vã chạy theo hướng được chỉ dẫn.
Tiếng còi inh ỏi không ngừng vang lên bên tai hắn, nhưng hắn dường như không còn nghe thấy bất kỳ thứ gì khác.
Trong đầu hắn một mảnh trắng xóa, trước mắt chỉ còn duy nhất một con đường, con đường đi thẳng đến chỗ cô.
Bất giác, Miên Tửu khựng lại, đứng trước một tòa nhà đã hoàn toàn sụp đổ.
Ngón tay hắn run run xác nhận lại vị trí, Tiểu Hỉ... điểm cuối cùng là ở đây.
Miên Tửu cố gắng bình tĩnh, hướng vào khoảng không trước mặt, nhỏ giọng khẽ gọi: "Tiểu Hỉ, tôi đến rồi, em ra đây đi."
Không gian ồn ào chỉ có tiếng còi xe và âm thanh gào khóc ngoài kia đáp lại hắn.
Miên Tửu vẫn tiếp tục cười nhẹ, nhún nhường dỗ dành: "Tiểu Hỉ đừng sợ, tôi đến dẫn em về nhà, nhà của chúng ta rất an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Tiếng xe lớn đến lấn át đi giọng nói của hắn.
Miên Tửu cúi gầm mặt nhìn xuống đất, bàn tay hắn siết chặt, bất chợt hắn ngẩng đầu hét to: "Tiểu Hỉ, em có nghe thấy không? Tôi là Miên Tửu, tôi đến rồi đây!"
Tiếng 'lạch cạch' vang lên từ đống gạch vụn.
Miên Tửu vội vã vui mừng chạy tới.
Một con chuột phóng ra khỏi mảnh vỡ, không phải người máy nhỏ của hắn.
Miên Tửu hụt hẫng cúi đầu: "Tiểu Hỉ..." Không phải Tiểu Hỉ của hắn.
Hắn không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Hắn sợ hãi.
Hắn thật sự rất sợ hãi.
Hắn sợ sẽ không còn được gặp lại cô.
Thiếu niên ngồi sụp xuống đống vỡ nát, ngón tay run run nhấc lên từng khối gạch vụn, lúc đầu là run rẩy nhấc lên, càng về sau càng là điên cuồng đào bới.
"Tiểu Hỉ, em ở đâu?"
"Tiểu Hỉ, tôi đến rồi, em ra đây đi mà!"
"Em tức giận vì tôi đến muộn phải không? Em đừng tức giận, tôi hứa lần sau sẽ đến thật sớm thật sớm, cầu xin em... đừng trốn tôi..."
"Tiểu Hỉ..." Giọng nói Miên Tửu dần trở nên nghẹn ngào.
Hắn đưa tay sờ lên mặt mình, vẫn là gương mặt cứng ngắc không biểu cảm.
Bàn tay ấn mạnh lên lồng ngực, chỗ này không có trái tim, nhưng mà tại sao... tại sao hắn lại thấy đau quá...
Cứ như có ai đó, vừa cầm dao khoét đi phần lớn máu thịt trên đầu quả tim hắn, sau đó tàn nhẫn ném nó xuống vực sâu.
Hắn muốn giữ lấy, nhưng mọi nỗ lực của hắn đều không có tác dụng.
Hắn không có máu, cũng không có nước mắt, hắn không biết khóc, nhưng sao hắn lại biết đau...
"Chủ nhân..." Tiểu Thiết yếu ớt lên tiếng: "Ta... sắp không xong rồi."
Miên Tửu hoảng hốt dừng lại, vội vàng cầm chặt máy tính bảng trên tay: "Tiểu Thiết, ngươi làm sao vậy?"
"Ta sắp đi theo bọn họ rồi, chủ nhân, xin lỗi vì đã nói mà không giữ lời..." Âm thanh phát ra từ nó rè rè yếu ớt.
Miên Tửu lắc đầu không tin: "Không đâu, Tiểu Thiết đừng sợ, ta sẽ chữa cho ngươi."
Tiểu Thiết sẽ không hỏng, Tiểu Hỉ sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn không có cha mẹ, không có người thân, càng không có bạn bè.
Hắn chỉ có Tiểu Hỉ và Tiểu Thiết, dù cả hai chỉ là máy móc, nhưng đây là người thân của hắn, là bạn tốt của hắn.
Hắn không thể mất đi Tiểu Hỉ và Tiểu Thiết!
"Tiểu Thiết yên tâm, ngươi sẽ không sao." Miên Tửu không rõ là đang nói với Tiểu Thiết, hay đang nói với chính mình.
"Vậy ta ngủ một giấc, chủ nhân nhất định phải gọi ta dậy nha..."
Tín hiệu pin trên máy tính bảng sụt giảm liên tục.
Màn hình đen ngòm, xẹt ngang vụt tắt.
Miên Tửu sững sờ một lúc lâu, gian nan khẽ hỏi: "Tiểu Thiết, ngươi đừng ngủ... được không?"
"Đợi tìm thấy Tiểu Hỉ, rồi chúng ta sẽ cùng về nhà mà, được không?"
Bốn bề tĩnh lặng, trong đống đổ nát chỉ còn lại một mình Miên Tửu, cùng những câu hỏi chẳng được ai đáp lời...