Khuynh Diễm đương nhiên không hiểu mạch não 'nữ chính' của tiểu ăn vạ, cô tự suy ngẫm một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải mở miệng hỏi: "Muốn tôi ôm anh làm gì?"
Miên Tửu không trả lời, chỉ đưa tay ôm cô chặt thêm chút nữa.
Ôm ôm cô, để cô biết hắn không ghét cô nha.
Một chút cũng không ghét cô đâu.
Vì vậy sau này cô đừng bỏ đi như hôm đó, sẽ làm hắn sợ hãi.
Đến khi Khuynh Diễm cho rằng Miên Tửu sẽ không trả lời câu hỏi của cô, thì hắn lại đột nhiên nói: "Thích em."
Bàn tay đang sờ sờ tóc hắn chợt khựng lại.
Ánh mắt Khuynh Diễm như phủ lên một tầng sương mù mông lung, thật lâu sau, cánh môi cô mới hơi cử động: "Có vất vả không?"
Miên Tửu hơi ngẩn ra. Vất vả? Tại sao thích cô lại vất vả?
Thiếu niên dụi dụi lắc đầu, sợi tóc mềm mềm khẽ cọ vào cổ Khuynh Diễm, như móng vuốt nhỏ nhẹ cào vào đáy lòng cô, có chút nhột.
"Đừng nghịch." Cô đưa tay đè lại gương mặt Miên Tửu, hỏi một lần nữa: "Không vất vả thật sao?"
Thích cô, hình như sẽ vất vả.
Cô không hiểu được cảm xúc con người, sẽ trong lúc không chú ý làm tổn thương hắn.
Cô không thể thích hắn, lại muốn có hắn bên cạnh mình.
Cô không thể cho hắn tình yêu mà hắn muốn, đây chỉ là sự níu giữ tham lam của cô.
Nhưng nếu muốn cô buông tay để Tịch Dạ đi...
Khuynh Diễm không làm được.
Miên Tửu chôn mặt sâu trong cổ cô, giọng nói như đang trốn trong chăn rầm rì, xen lẫn chút âm cười nho nhỏ: "Không vất vả. Thích em rất vui vẻ, em là Tiểu Hỉ của tôi mà."
Tiểu Hỉ nghĩa là niềm vui nhỏ.
Đã là niềm vui nhỏ của hắn, thì đương nhiên làm hắn thấy vui vẻ nha!
Khuynh Diễm chăm chú nhìn Miên Tửu, dường như đang xác định xem hắn nói thật hay không.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm chạp dời mắt: "Nếu anh thấy việc thích tôi quá vất vả, thì..."
"Tôi sẽ không rời đi! Em không cần đuổi tôi!" Miên Tửu đột nhiên hoảng hốt cướp lời cô.
Khuynh Diễm nhíu mày. Ai nói cô để hắn rời đi?
Cô chỉ đang định nói, nếu hắn thấy thích cô quá vất vả, thì hãy cố nhịn một chút.
Chờ cô mô phỏng được cảm xúc con người, sau này sẽ đối xử với hắn tốt hơn.
"Em muốn đuổi tôi đi, là vì em còn tức giận tôi phải không?" Miên Tửu gấp gáp hỏi.
"Anh không làm gì tôi, tại sao tôi phải tức giận?" Khuynh Diễm sờ lên quần áo ướt đẫm của hắn, nhạt giọng nhắc nhở: "Anh đi thay đồ đi."
Miên Tửu không chịu đi.
Cô chắc chắn là đang nói dối, cô còn giận hắn.
Nếu không giận, tại sao lại năm lần bảy lượt xua đuổi hắn đi?
Cũng phải mà, hắn đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, làm sao cô không giận cho được.
Sau khi nghe Miên Tửu kể về một loạt chuyện 'có lỗi' mà hắn đã làm với cô, nào là đuổi cô ra khỏi nhà, nào là nói cô đáng ghét, nào là ném kẹo cô tặng hắn... cùng rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt mà đến Khuynh Diễm cũng không nhớ được.
Cô qua loa xua tay, nói: "Tôi không để ý những chuyện đó."
"Em thật sự không để ý sao?" Miên Tửu không tin lặp lại câu hỏi, ánh mắt còn rất kiên định, cứ như không lấy được đáp án sẽ không bỏ qua.
"Ừ, thật." Khuynh Diễm rộng lượng gật đầu.
Ta nói dối đó!
Sao ta có thể không tính toán?
Ta là người sẽ chịu ăn thiệt thòi sao?
Ta đã sớm lên kế hoạch đòi lại cả gốc lẫn lãi, nhưng tạm thời chưa thực hiện được, bởi vì ta đang là bệnh nhân, thân thể có chút bất tiện.
Đợi ta khỏe mạnh lại, ta sẽ đè mi xuống, đòi đủ không sót một xu!
Miên Tửu nào biết mưu đồ trong lòng Khuynh Diễm, hắn chỉ cảm thấy sự rộng lượng của cô, càng làm bật lên sự xấu xa của hắn.
Vì thế hắn đột ngột kéo lấy bàn tay Khuynh Diễm, đem tay cô tát lên mặt hắn.
Khuynh Diễm hoảng gần chết!
Nhanh chóng tức tốc đè tay hắn lại.
Đánh hắn một lần, hắn liền ghi hận một năm.
Giờ đánh thêm lần nữa để hố chết cô hả?
Miên Tửu giãy giụa, một hai bức ép Khuynh Diễm phải đánh hắn.
Hắn đã làm cô đau lòng, nếu cô không đánh hắn, thì cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình!
Khuynh Diễm đương nhiên không đánh.
Nhưng Miên Tửu cứ nháo mãi, cuối cùng cô nhịn không được buột miệng nói: "Tôi không đánh anh, anh muốn chuộc lỗi thì lên giường với tôi!"
Trời đất chứng giám, cô thật sự chỉ buột miệng.
Cô không có ý định dòm ngó dụ dỗ chiếm đoạt thân thể tiểu ăn vạ.
Mong mọi người hãy tin tưởng vào nhân phẩm ngàn vàng của cô!